ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1601

“Ừm” Trần Phong Sinh giãn mày vui vẻ.

Thấy anh cho đánh giá khẳng định, vẻ mặt Trương Tiểu Du có hơi đắc ý, rất có cảm giác thành tựu.

Trần Phong Sinh nghe thấy mùi thuốc súng trên người cô, không chắc chắn lắm hỏi lại, “Bà Trần, vừa nãy là em tự mình bắn pháo đấy à?”

“Đúng vậy” Trương Tiểu Du hất cảm Trần Phong Sinh nhìn những chùm pháo hoa rực rỡ sắc màu vẫn đang cháy.

sáng trên bầu trời đêm lúc này cuối cùng cũng hiểu được hôm nay cô muốn bày trò gì “Em không ngừng gọi điện thoại hỏi anh có về hay không, lại còn ở sẵn dưới lầu để đợi chính là vì muốn anh xem được cảnh này đúng không?”

Trương Tiểu Du gật đầu, khóe môi cong lên.

Dưới làn pháo hoa rực rỡ, đôi môi mỏng củaTrần Phong Sinh thấp thoáng hiện lên một hình vòng cung, dường như lại nghĩ đến điều gì, anh nhíu mày, “Vậy em vẫn luôn đợi ở dưới lầu? Chẳng may bị cảm thì làm sao?”

“Không sao, em mặc dày lắm!” Trương Tiểu Du ý chỉ đến chiếc áo khoác jean trên người, sau đó tiếp tục chỉ về phía xa xa bảo vệ Phạm Ân đang tiếp tục giúp cô đốt pháo hoa, “Thật ra em cũng hơi sợ, muộn quá rồi, nên em nhờ Phạm Ân đi cùng với eml”

“Hôm nay là ngày đặc biệt gì à?” Trần Phong Sinh lộ vẻ hoang mang.

“Là một ngày thứ sáu bình thường” Trương Tiểu Du nhún vai.

Trần Phong Sinh khó hiểu, “Thế sao lại phải đốt pháo hoa cho anh?”

“Không có nguyên nhân gì cả, lúc em còn nhỏ bố em rất thích đốt pháo hoa cho em, mỗi lần như vậy em đều cảm thấy rất vui vẻ!” Trương Tiểu Du chậm rãi nhớ lại nói, chẳng qua những ngày tháng vui vẻ đó quá ngắn ngủi, bố mẹ qua đời từ sớm, đã nhiều năm cô chưa từng đốt pháo hoa.

“Cho nên?” Trần Phong Sinh nhướng mày chờ đợi.

Trương Tiểu Du ngẩng mặt, nhìn vào mắt anh, ngón tay nhẹ nhàng ôm lấy bàn tay to của anh, giọng nhẹ nhàng dịu dàng nói, “Cầm thú, em chỉ muốn khiến anh vui vẻ một chút thôi!”

Không phải cố tình muốn tạo điều gì bất ngờ, càng không phải là ngày đặc biệt gì, cô làm như vậy chỉ đơn thuần muốn người đàn ông của mình vui vẻ hơn một chút, chỉ đơn giản như thế mà thôi.

Trong đôi mắt đào hoa của Trần Phong Sinh từng đợt sóng dâng trào Pháo hoa đã không còn bừng sáng trên bầu trời, màn đêm lại quay về tĩnh lặng, vầng trăng treo lơ lửng giữa bầu trời đêm, không khí vẫn còn lưu lại mùi thuốc súng nhưng vẫn rất ngọt ngào.

Trương Tiểu Du hắt hơi một cái Giây tiếp theo đã cảm thấy chân nhẹ bằng.

Trần Phong Sinh nhấc bổng cô ôm vào trong lòng, sải bước về nhà, cô không giấy dụa, chỉ cảm thấy an tâm, hai tay tự giác ôm lấy cổ anh, tựa đầu vào hõm vai anh.

Hai người đốt pháo xong ngọt ngào rời đi, chỉ còn lại bảo vệ Phạm Ân đang lặng lẽ thu dọn đống hỗn độn Mãi đến khi vào thang máy, Trần Phong Sinh vẫn không đặt cô xuống mà ôm chặt cô vào lòng.

Trở lại trong nhà, ánh đèn ấm áp, Trương Tiếu Du bị anh nằm tay đi qua huyền quan, đi vào phòng khách khi, vừa bước vào phòng khách đã thoang thoảng ngửi thấy một mùi hương trong không khí, cô chợt nghĩ ra điều gì, liền dẫn anh đi, “Cầm thú, anh đi theo em”

Giống như lúc nãy ở công viên, anh lại được cô kéo vào phòng ăn.

Trương Tiểu Du kéo ghế ra để anh ngồi lên, sau đó xoay người đi vào phòng bếp, ở trong bếp loảng xoảng một hồi, lúc bước ra, hai tay cầm một nồi canh bốc khói, hơi nước bốc lên làm cho sắc mặt khuôn mặt cô trở nên mờ ảo Cô múc một bát canh rồi đặt trước mặt anh, giống như dâng lên một vật báu.

Trần Phong Sinh bất ngờ nhướng mày, ‘Là em nấu à?”

“Vâng!” Trương Tiểu Du gật đầu, đưa chiếc thìa cầm trong tay cho anh, “Anh mau nếm thử xem, công thức em tìm ở trên mạng, đã hầm tận mấy tiếng đồng hồ rồi!”

Trần Phong Sinh liếc nhìn cả con gà chìm dưới nước trong nồi canh bốc khói.

Đôi môi mỏng cong lên, dường như muốn cười nhưng lại cố gắng kìm nén để không cười Thôi đi…

Cứ chiều theo mà uống canh gà của con cá ngốc nhà anh đi vậy!

Trương Tiểu Du thấy anh cầm bát lên, đưa thìa đến bên môi, lập tức hỏi, “Cầm thú, hương vị thế nào?”

“Ừm” Trần Phong Sinh trả lời qua loa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi