ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1611

Đợi trên bậc thang hơn mười phút, một chiếc Cayenne màu đen chậm chạp chạy tới xuất hiện trong tầm mắt cô.

Mở ra cửa xe, liếc nhìn bên trong cũng không còn ai, Trần Phong Sinh tới dắt tay cô.

Lòng bàn tay được nắm chặt, Trương Tiểu Du có chút không vui nói: “Cầm thú, sao bây giờ anh mới đến, bộ phim cũng đã kết thúc rồi!”

“Mới vừa xử lý xong!” Trần Phong Sinh vặn mi.

“Chuyện gì vậy?” Trương Tiểu Du nghe vậy, không khỏi hỏi.

Trong đôi mắt quả đào hoa lóe lên một tia lãnh ý, Trần Phong Sinh trả lời “Giống như lần trước chúng ta thấy, Nguyễn An không đồng ý ly dị, anh ta uống rượu say rồi chạy đi khách sạn tìm Giai Lệ, mặc dù lần này không có đánh nhau nhưng đập phá không ít, làm hư không ít đồ đạc của khách sạn, Nguyễn An thấy anh gọi điện báo cảnh sát mới tạm thời bỏ chạy”

“Ừ..’ Trương Tiểu Du gật đầu một cái, không nói gì thêm Trần Phong Sinh chú ý trong túi cô còn giữ vé, đưa tay cầm lên hỏi: “Phim nhìn được không?”

Nhắc tới cái này, Trương Tiểu Du vẫn còn hơi buồn, bĩu môi trách móc: “Hay thì cũng có ích lợi gì, cũng đã hết rồi!”

“Chúng mình lại đi xem một lần nữa!” Trần Phong Sinh vừa nói vừa dắt tay cô đi trở về rạp phim lần nữa.

Trương Tiểu Du kéo lại, lắc đầu nói: “Không cần, ngồi lâu khá mệt mỏi, hơn nữa em còn chưa có ăn cơm tối đâu, rất đói đó!”

“Vậy bây giờ đĩ ăn cơmI” Trần Phong Sinh lập tức đối lời nói.

Dắt bàn tay cô trực tiếp đi qua nhà hàng phía đối diện.

Buổi cơm tối là món xiên thịt nồi lẩu kiểu Hà Nội, thêm từng loại đồ ăn vào rồi nên kéo dài chút thời gian, ăn uống no đủ hai người lái xe về nhà cũng đã hơn chín giờ, Trần Phong Sinh vào phòng tắm trước, sau khi anh đi ra Trương Tiểu Du mới ôm quần áo ngủ đi vào.

Đến khi cô đi ra, liền có bóng người cao ngất ôm cô tới trước cửa sổ.

Anh không mặc áo, bờ vai dày rộng hiện rõ dưới ánh đèn, làn da màu đồng cổ bóng loáng, cân xứng bắp thịt, mỗi một chỗ phập phồng đường cong nhìn tràn đầy lực lượng nam tính.

Tóc ngắn cũng còn ẩm ướt, trên đỉnh đâu nhỏ xuống từng giọt “tí tách.”

Trên cửa kính hiện r hình ảnh Trần Phong Sinh một tay đút túi quần, tay còn lại căm điện thoại di động nghe điện thoại, anh nhăn lại lông mày, trâm giọng nói: ‘Nhất định phải kêu tiếp tân chú ý khu vực an toàn của mình, dặn luôn cả bảo vệ và nhân viên làm việc, nếu Nguyễn An lại xuất hiện thì không để anhta vào, còn không thi trực tiếp báo công an. Cửa phòng phải khoá trong, trễ thế này thì ai gọi cũng không được mở ra”

Cúp điện thoại, Trần Phong Sinh xeay người lại liền thấy cô đứng đó đang thắng tắp nhìn mình.

Anh hơi ngẩn ra, hướng cõ đi tới: “Tầm xong rồi sao?”

“Ừ, tắm xong!” Trương Tiểu 2u gật đầu, đem khăn lông trong tay đưa cho anh.

Trần Phong Sinh bây giờ mới chú ý tới tóc mình vẫn chua khô, thấy ánh imiắt cô nhìn điện thoại di động trong lòng bàn tay, anh không có giấu giấm giải thích nói “Anh rới vừa goi điên thoai cho Giai Lê, dăn cô ta chú ý an toàn, anh sơ Nguyễn An sẽ chạy tới quấy rối lần nữa vào ban đêm!”

“Ồ!’ Trương Tiểu Du thấp giong Cô hạ xuống ánh mắt, trong lòng vẫn còn chút cảm giác khó chịu.

Chín giờ rưỡi sáng, xe của đài truyền hình đậu trước cửa bệnh viện tư nhân.

Cảm ơn đồng nghiệp lái xe, Trương Tiểu Pu đẩy cửa xe đi vào trong phòng khám ngoại trú, vừa hoàn thành một đợt phỏng vấn ở sáng sớm, cô liền thuận đường tới bệnh viện vì cũng tới ngày kiểm tra thai kỳ.

Đi thang máy tới tầng lầu khoa phụ sản, cô thấy có không ít phụ nữ có thai ngồi chờ ở trên ghế hành lang. Trương Tiểu Du tìm một ghế trống ngồi xuống, Bời vì trưởng khoa toàn quyền chịu trách nhiệm về thai kỳ của cô, nên lần trước khám xong cũng đã hẹn trước lần này.

Cô tin tưởng không bao lâu Trần Phong Sinh cũng sẽ xuất hiện nên cũng không có gọi anh ta, chuyện liên quan đến đứa bé anh ta vẫn luôn luôn chú ý, quan tâm hơn cả cô.

Trương Tiểu Du đi qua tương đối sớm, cách thời gian hẹn trước còn khoảng nửa giờ, Thấy phía trước có một phụ nữ có thai nâng cao bụng cũng đang đợi giống cô, cầm trong tay một cây kim khâu đang may một ít đồ chơi nhỏ cho đứa trẻ còn trong bụng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi