ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1614

“Anh đầu có cố ý!’ Trần Phong Sinh áy náy than thở, tưởng tượng toàn bộ quá trình đều để một mình cô hoàn thành, nhất định sẽ cảm thấy rất cô đơn.

Mặc dù nghe được anh luôn miệng xin lỗi, trong lòng Trương Tiểu Du cũng không thế nào thoải mái, vềnh lênh cái miệng nhỏ nhản giống như là con nít vậy.

Trần Phong Sinh nhăn mày, muốn làm bộ xoay người nói: “Đi, anh theo em kiếm tra lần nữa”

Trương Tiểu Du nghe mắt trợn trắng.

Cô đơn giản cực kỳ im lặng.

‘Làm như lần trước xem phim ấy, đến trễ liền muốn xem lại lần nữa? Loại chuyện này kiểm tra lần hai làm gì, đầu gì anh còn là một vị bác sĩ đâu!

Trương Tiểu Du tức giận trừng anh, không muốn để anh nổi điên, lòi anh bước nhanh rời đi hành lang, Trần Phong Sinh thấy cô chủ động bắt bàn tay heo của mình, trong lòng buông lỏng một chút, đi ra khoa phụ sản, thời điểm cô muốn buông ra anh lền siết lại, mười ngón tay giao nhau thật chặt, dây dưa không cho cô có cơ hội tránh thoát.

Đặt bàn tay lên trên bụng cô, anh vẽ môi nói: “Cá vàng nhỏ, đứa bé như thế nào: Nhấc tới đứa bé, vẻ mặt Trương Tiểu Du dịu lại không ít, khóe miệng vểnh lên nói: “Chủ nhiệm Diệp nói rất tốt, anh yên tâm đi! Tờ đơn kiểm tra em để trong bọc, tối về cho anh nhìn! Lại vỗ vỗ tấm hình siêu âm, cục cưng lớn lên không ít!”

Nhìn cái kia trương khuôn mặt anh tuấn, trong mắt cô nhiều một tia giả dối, vòng vo hai cái nói: “Nhưng mà chủ nhiệm Diệp có một chút dặn dò, chính là nên khống chế lại phương diện cái kia”

Đây là cô thuận miệng bịa chuyện, khoa trưởng cũng không có nâng lên điểm này, mặc dù có lúc Trần Phong Sinh thường xuyên phát xuân, nhưng dù sao anh ta cũng là bác sĩ nên rất nhiều chuyện đều sẽ có chừng mực, sẽ không giống trước kia càn rỡ, cũng sẽ băn khoăn thân thể cô.

“Phải không?” Trần Phong Sinh hướng cô liếc mắt.

Ngay sau đó, lông mày anh nhếch lên, cười giễu nói: “Em đợi chút, anh trở lại tìm chủ nhiệm Diệp hỏi một chứ”

“Đừng!” Trương Tiếu Du vội vàng giật mình kéo lại bàn tay của anh.

Chuyện giỡn chơi, nếu để anh chạy về tìm chủ nhiệm Diệp hỏi thật thì cô dứt khoát không cần sống, mắc cỡ chết được, lần sau kiểm tra thai kỳ đánh chết cô cũng không tìm vị này trưởng khoa phụ sản à.

Trần Phong Sinh ôm eo cô, lòng bàn tay chập chờn nản bóp trên mặt cô, cản lỗ tai cô nhỏ nhẹ: “Biết chắc là em đang lừa anh!”

Trương Tiểu Du mặt đỏ bừng, đẩy anh xa ra người cô một chút Trần Phong Sinh lại lần nữa dây dưa tới, đem cô vững vàng kẹp ở khuỷu tay của mình nói: “Cá vàng nhỏ, em có đói bụng không, gần đài truyền hình của em nghe nói có tiệm đậu hũ cũng không tệ, anh mang em qua ăn thử. Vừa vặn có công ty thiết kế bên cạnh, thuận đường tìm một nhà thiết kế kiểu dáng cho phòng trẻ em luôn.”

Trương Tiểu Du nghe vậy, ngược lại có chút thèm ăn, cũng có chút động lòng Trước đó anh ta từng nói ý tưởng đem sửa phòng sách thành phòng trẻ em, nhưng vẫn luôn không có áp dụng, bây giờ nên đưa vào danh sách quan trọng, thiết kế, sửa sang và bố trí cũng cần chút thời gian, cô cũng muốn tham dự trong đó.

Nhưng mà cô lại cúi đâu nhìn đồng hồ, cau mày nói “Nhưng bây giờ còn chưa tới thời gian nghỉ trưa mà, anh lại đi ra ngoài như vậy, trong khoa như thế nào?”

“Bồi vợ con quan trọng nhất!” Trần Phong Sinh lười biếng nhướng mày.

Trương Tiểu Du cười nhẹ nói: “Anh, cái đồ lang băm!”

Thời tiết phía Bắc vào đầu mùa hạ nên vẫn còn một chút mát mẻ.

Trương Tiểu Du lại lần nữa quấn chặt áo khoác trên người, thỉnh thoảng điều chỉnh một chút phương hướng ống kính của máy quay phim, ôm vai đứng nhìn màn ảnh những đoá hoa như đang khiêu vũ vậy, trên mặt mỗi đoá cũng tràn đầy thanh xuân.

Lúc này cô đang ở trong sân ngoài hội trung tâm triển lãm, đang tiến hành một hoạt động giáo dục lớn, hầu như tất cả các trường cao đẳng Sài Gòn đều tham gia, cô phải đi theo toàn bộ hành trình, hơn nữa còn có không ít phỏng vấn.

Trương Tiểu Du ngáp một cái, đứng lâu cũng có chút mệt mỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi