ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1671

Anh nghĩ là cho mình, đang muốn muốn đưa tay đón, lại nghe thấy giọng cô nhàn nhạt vang lên: “Cầm thú, anh không cần ngủ ghế salon, tôi có thể cho anh mượn giường của mình. Đêm nay tôi sẽ sang phòng của đồng nghiệp nữ bên cạnh ngủ nhời”

Đồng ý cho anh ở lại, hoàn toàn chỉ là từ tình thương không nhẫn tâm với đồng bào mà thôi Sau khi đứa con không còn nữa, cô đã nói với anh rằng không muốn sống cùng với anh dưới một mái nhà nữa. Dù là tình huống bây giờ có chút đặc biệt, thì cô cũng không muốn ở cùng trong một không gian với anh. Cho nên lúc đồng ý cũng đã nghĩ xong, bản thân cô sẽ qua ở nhờ phòng bên cạnh.

Cô gái trẻ tên Thanh Tuyền kia, nhìn sáng sủa vừa nhiệt tình, hẳn sẽ rất hoan nghênh cô đến làm bạn.

‘Sau khi nói xong, giống như là lúc mở cửa khi đó vậy, Trương Tiểu Du cũng không cho anh thời gian phản ứng, bước chân cũng đã đi về phía cửa Trần Phong Sinh có vẻ không ngờ tới cô sẽ làm như vậy, biểu tình trên mặt còn ngơ ra ở đó. Rất nhanh, chỉ truyền đến một tiếng cửa đóng “rầm” vang lên.

Đúng như Trương Tiểu Du đoán, Thanh Tuyền vô cùng hoan nghênh cô. Hơn nữa còn kéo cô nói chuyện một lúc lâu. Ngày hôm sau lúc trời sáng cô mới trở lại phòng mình.

“Tiểu Dul”

Nghe có người kêu mình, Trương Tiểu Du đang chuẩn bị gõ cửa bèn quay đầu lại.

Quả nhiên thấy người phụ nữ da đen ngày hôm qua tiếp xúc với mình kia, vì nước da đen nên răng trắng lộ ra càng thêm trắng, cô không hiểu dùng tiếng Anh hỏi: “Có chuyện gì không?”

“Không có gì! Chỉ là muốn nói tiếng cảm ơn với cô thôi. Mới vừa nãy đơn giao hàng hỏa tốc không chuyển lên đây. Thật may chồng cô xuống dưới lâu ném rác thuận tay giúp tôi đưa lên!” Người phụ nữ da đen cười lên càng thêm thân thiện hơn so với hôm qua.

“Chồng tôi?” Trương Tiểu Du kinh ngạc, cho là khả năng tiếng Anh của mình không tốt “Đúng vậy!” Người phụ nữ da đen gật đầu: “Người thanh niên da vàng cao ráo đẹp trai, họ Tân, là một bác sĩ. Anh ấy nói là chồng của cô. Hơn nữa, mới vừa rồi tôi còn thấy anh ấy trở về phòng của cô!”

Trương Tiểu Du giơ tay lên đè lại chân mày.

“Đừng quên nói tiếng cảm ơn với chồng cô thay cho tôi cùng chồng ngươi.

Hai quả cam này coi như là quà cảm ơn của tôi!” Người phụ nữ da đen không biết ẩn tình bên trong, ấn cam vào tay cô, lúc sắp về còn cười ha hả nói: “Còn hơn một tiếng nữa mới tới giờ đi làm, mau quay về ôm ấp thêm chốc lát đi!”

Trương Tiếu Du há miệng một cái, không kịp giải thích quá nhiều.

Cô giơ tay lên gõ cửa, rất nhanh bên trong liền truyền tới tiếng bước chân.

Trần Phong Sinh mở cửa cho cô sau, không đợi cô lên tiếng, bóng người cao ngất cũng đã xoay người quay trở lại gian bếp xây mở.

Trên đảo bếp có hai ly mì gói, hình như là vừa mới ngâm nở, nóng hổi, khắp nơi trong phòng đều tràn đây mùi thơm của mì “Cá vàng nhỏ, mau tới ăn mì!”

Trần Phong Sinh cầm nĩa dùng một lần, đang đảo mì bên trong: “Biết em tới đây nhất định ăn không quen đồ địa phương, trước khi lên máy bay anh có mua mấy ly mì, tạm thời ăn đỡ một chút. Đợi lát nữa anh đi ra ngoài tìm siêu thị, mua nguyên liệu về nấu cơm cho eml”

Trương Tiểu Du hé miệng.

Cô rất muốn lãnh đạm nói cảm ơn không cần, nhưng lại không có cưỡng lại được dạ dày trống rỗng.

Ngày hôm qua sau khi xuống máy bay, cô dường như không ăn được gì.

Khẩu vị đúng là không quen. Hôm nay ngửi được mùi vị mì gói quen thuộc, dạ dày không được ăn ngon bị cám dỗ, hơn nữa cô cũng không muốn đối xử bạc đãi với mình.

Tối hôm qua cô cũng đã đưa phòng của mình cho anh mượn ở, ăn một ly mì cũng sẽ không thiếu anh cái gì Trương Tiểu Du kéo ghế ra, không cự tuyệt mà nhận lấy mì gó Cô cúi đầu ăn được hai miếng, sau không thể không ngẩng đầu lên lần nữa, bởi vì từ cô sau khi ngồi xuống, cặp mắt đào hoa đối diện kia liền nhìn trên mặt cô chăm chẳm từ đầu đến cuối, muốn làm bộ như không cảm giác được cũng rất khó khăn.

Trương Tiểu Du nuốt sợi mì trong miệng xuống, hỏi: “Cầm thú, lúc nào anh trở về?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi