ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1683

Mặc dù trong lòng vẫn còn nhiều sợ hãi, nhưng may mắn hơn em đã lấy lại được mạng sống của mình, được trời ban cho bình an vô sự trước thảm họa thiên nhiên tàn khốc như thế này.

Sau khi Trần Phong Sinh nghe câu trả lời của cô, cơ bắp căng cứng quanh đôi môi mỏng khế buông lỏng.

Dù vậy, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi cô, như muốn xem có ẩn chứa nguy.

cơ gì không, những lo lắng cùng quan tâm sâu kín ẩn sâu trong đáy mắt.

Trương Tiểu Du nuốt nước bọt, một lần nữa lại đem nét mặt tuấn tú thu vào trong đáy mắt, khóe miệng nhếch lên, “Cầm thú, đã lâu không gặp…”

“Đã lâu không gặp” Trần Phong Sinh khẽ nói.

Thực sự đã rất lâu rồi…

Sáu tháng, có dài không?

Có lẽ với người khác, đó chỉ là hạt cát lướt qua trong tầm tay, thoáng qua, nhưng với anh, nó rất khó khăn, cơ hồ là đếmmtừng tháng ngày trôi qua, mỗi một ngày mỗi một phút mỗi một giây đều trải qua dày vò đau khổ Trái tìm của Trương Tiểu Du cũng dao động, cô không nghĩ tới họ gặp lại nhau trong hoàn cảnh như vậy, không khỏi làm cho cô nhớ tới trải nghiệm ở Kiên An..

Chỉ là bây giờ bọn họ.

Sau khi bình tĩnh lại, Trương Tiểu Du lại hỏi: “Tại sao anh lại ở Nam Phi? Em nghe Diệu Linh nói rắng anh đã đến Đồng Văn.

“Ừ” Cổ họng Trần Phong Sinh khẽ nhúc nhích.

‘Vê phần anh làm sao xuất hiện tại Nam Phi.

Trong sáu tháng qua, dù ở xa trên cao nguyên Đồng Văn, cách cô hơn 10.000 km, nhưng anh vẫn luôn theo dõi tin tức ở Nam Phi, dường như từ những dấu vết đó, anh có thể cảm nhận được sự hiện diện của cô.

Buổi trưa hôm qua, xem nữ phát thanh viên vẻ mặt nghiêm túc báo tin động đất 6,8 độ richter xảy ra, không rõ số người chết, trong số nạn nhân có rất nhiều người Việt Nam, điện thoại liên tục không liên lạc được, cả người của hắn đều lo lăng sắp phát điên.

Đại sứ quán không liên lạc được, không xác định được cô có an toàn hay không, Trần Phong Sinh không đợi được một giây nào nữa, không chút nghĩ ngợi liền chạy tới Chạm tới ánh mắt bình tĩnh của cô, yết hầu khẽ nhúc nhích, cuối cùng anh chỉ là trầm thấp nói “Có một hội thảo giao lưu, nhưng không ngờ lại có động đất, các nhân viên y tế của đội cứu viện thiếu hụt người nên anh đến giúp!”

Không biết có phải là thở phào nhẹ nhõm không, Trương Tiểu Du chấp tay sau lưng, chậm rãi buông ra gật đầu, “Ô, hóa ra là như thế này!”

“Ừm” Trần phong Sinh đáp lại.

Trong lúc nhất thời trở nên im lặng một lúc và ánh ban mai chiếu vào giữa hai người.

Trương Tiểu Du đã mở miệng trước và mỉm cười nói: “Có rất nhiều người bị thương trên đường cao tốc và khu ổ chuột, vì vậy anh nhanh đi cứu người trước đị”

“Được rồi!” Trần Phong Sinh thấp giọng, không nói gì, trâm mặc quay người đi.

Trương Tiểu Du cũng xoay người trở về container, mới đi được hai bước liền không nhịn được quay đầu nhìn lại, bóng dáng cao lớn kéo dài một bóng người trên mặt đất, anh cũng đang quay đầu nhìn lại cô, vừa vặn hai ánh mất chạm vào nhau.

Một dây thần kinh nào đó trong đầu cô dường như đã bị ong đốt, cô hoảng hốt thu lại ánh mắt và chui vào container.

Không dám nhìn lại, Trương Tiểu Du siết chặt lòng bàn tay.

Thanh Tuyền từ bên trong ló đầu ra, cau mày dựa vào trước mặt cô, “Chị Tiểu Du, người đó … không phải là chồng cũ của chị sao?”

“Ừ? Trương Tiểu Du gật đầu.

Nghe vậy, Thanh Tuyền nhíu mày sâu hơn, Anh ta còn chưa từ bỏ tâm tư, lại đuổi theo tới?”

Trương Tiểu Du lắc đầu, hé miệng giải thích nói, “Không, chỉ là đi công tác bên này, gặp phải động đất nên tham gia cứu viện!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi