ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1703

Trương Tiểu Du nghe vậy cũng gật gật đầu, không khác so với suy đoán của cô ấy lắm.

Hai người bọn họ đều là hai người bạn khác của Lam Ngọc Anh và tổng giám đốc Minh, thời điểm quan trọng như vậy, đều không thể vắng mặt được.

Hơn mười phút sau, Dịch Kỳ Nhiên đã giúp cô ấy hoàn thành công việc checking xong quay trở về. Sau khi biết Trần Phong Sinh đi chung chuyến bay với cô, anh ta hơi giật mình, ngừng một chút mới gật đầu: “Cũng tốt, không thì cá nhỏ một mình đi về tôi cũng có hơi lo lắng, có người quen có thể có thể quan tâm lẫn nhau!”

Người lui tới trong sân bay rất nhiều, ở đây đủ loại ồn ào khác nhau, thời gian cũng qua nhanh hơn. Radio đã bắt đầu phát tin nhắc nhở hành khách lên máy bay, Dịch Kỳ Nhiên nhìn bảng thông báo: “Sắp đến giờ rồi, hai người nên đi kiếm tra đi!”

“Dạ!” Trương Tiểu Du gật đầu Đi đến cửa kiểm tra, cô ấy nhận lấy hai túi và thẻ lên máy bay trọng tay đối phương: “Kỳ Nhiên, em phải đi rồi!”

Vừa nói xong, đột nhiên cô đã bị Dịch Kỳ Nhiên tiến đến, đột ngột ôm lấy.

Trương Tiểu Du sững sờ ngay tại chỗ, không hề đoán được anh lại đột nhiên làm ra hành động quá mức thân thiết như vậy. Tứ chỉ cô có phần cứng ngắc, nhất là bên cạnh còn có Trần Phong Sinh. Khóe mắt anh ta lóe lên, khuôn mặt đẹp trai kia chậm rãi quay sang một bên.

Lúc cô muốn lấy tay đẩy đối phương ra theo bản năng, Dịch Kỳ Nhiên đã gần như buông ra trước, cười dặn dò: “Lên đường bình an, nhớ sau khi xuống đất rồi phải gọi điện thoại cho anh!”

“Dạ..” Trương Tiểu Du xấu hổ gật đầu.

Dưới cái nhìn theo của Dịch Kỳ Nhiên, hai người bọn họ bước vào cổng an ninh.

Máy bay không bị hoãn giờ, tiến hành cất cánh theo thời gian đã định trước.

Hai người ngồi yên ốn xuống chỗ của mình, cách một lô ghế. Ngồi bên cạnh Trương Tiếu Du là một người da trắng dễ nhìn, sau khi Trần Phong Sinh đi lên, anh ta ghé vào lỗ tai người này nói gì đó. Đối phương liền gật đầu liên tục, đứng dậy đối vị trí với người đó.

Sau khi thấy anh ta ngồi xuống bên cạnh mình, Trương Tiểu Du khó hiểu mà hỏi: “Anh nói với người ta cái gì vậy?”

Người da trắng bên cạnh đã chọn vị trí cửa sổ. Theo lý mà nói, người chọn chỗ như vậy đều là vì muốn được thưởng thức cảnh trên đường bay thật tốt, sẽ không dễ dàng đổi chỗ như vậy mới đúng.

“Không có gì” Trần Phong Sinh thản nhiên bảo.

Anh ta nghiêng người kéo dây an toàn ra, khóe môi khẽ nhếch lên một độ cung chua xót. Ban nãy lời anh ta nói với người da trắng dễ nhìn kia cũng không có gì đặc biệt, anh ta chỉ nói muốn được ngồi chung với vợ mình, đối phương liền lấy giúp người làm niềm vui, thoải mái đồng ý đổi chö.

“Ừm” Trương Tiểu Du nhún vai.

Tiếp viên hàng không đi ra kiểm tra dây an toàn xong, mỉm cười nhắc nhở, một số việc chú ý trên máy bay. Máy bay dần dần di chuyển, đoạn vững vàng bay lên bầu trời Trần Phong Sinh như không tìm được gì để nói, hỏi một câu không đâu không đuôi: “Anh ta đối xử với em tốt chứ?

Trương Tiểu Du run một chút, đoạn mới nhận ra anh ta đang muốn hỏi về vị hôn phu của mình – Dịch Kỳ Nhiên. Cô ấy suy nghĩ rồi nói từ tận đáy lòng: “Kỳ Nhiên à, anh ấy đối với tôi rất tốt.”

“Hai người đã quen nhau như thế nào?” Hầu kết Trân Phong Sinh bắt đầu lăn lộn.

Trương Tiểu Du trả lời: “Một lần phỏng vấn ở trong núi, lúc xong xuôi rời đi, không ngờ lại gặp phải vài tay buôn ma túy. May mà có Kỳ Nhiên và hàng quân nhân đuổi đến, chúng tôi mới thoát được nguy hiểm! Sau này tôi lại không ngờ anh ấy là anh họ của đồng nghiệp mình!”

“Ha ha, tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân trong phim!” Trần Phong Sinh nhếch môi mỏng, nhưng trong giọng nói tràn ngập mùi chua và ghen tị, đến cả bản thân anh ta cũng cảm nhận được.

Mắt hoa đào chuyến đến sườn mặt cô, anh ta nghĩ về cái ôm trước khi kiểm an đó, đồng tử co rút lại: “Sao tự nhiên lại muốn kết hôn vậy? Cá nhỏ, em thích anh ta thật sao?”

Trương Hiểu Du nghe xong, mãi lúc lâu sau mới đáp: “Có thể chính là duyên phận tới rồi, dù sao tôi cũng không thể một mình đi qua cả đời! Kỳ Nhiên rất vĩ đại, tính cách tốt, cũng rất chững chạc, nhìn ở mặt nào cũng thấy ổn thỏa, so ra chính là người thích hợp để kết hôn!”

Nói xong, cô ấy ngừng một chút, nhớ lại ánh đỏ thoáng hiện trong mắt anh ta lúc biết chuyện, tay để bên trên cũng chậm rãi siết lại, nói một câu thật chân thành: “Cầm thú, dù sao chúng ta cũng có một thời gian vợ chồng, tôi cũng mong anh có thể sớm ngày hạnh phúc!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi