ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1710

“Thị Linh cũng không ở nhà, phòng vẫn có thể ở được, vậy để anh ở lại đi!”

Di nhỏ đề nghị, hầu như là luyện thành thói quen nói, trước đây bọn họ quay về trấn đều sẽ ở lại “Chỉ có thể như vậy thôi!” Trương Tiểu Du nhìn phòng ngủ: “Chồng dì nhỏ và anh một phòng, cháu và dì ở một phòng”“

Dì nhỏ bắt đầu run, lúc sau mới phản ứng lại, hai đứa nó sớm đã không còn là vợ chồng, vì vậy không có cách nào cùng nhau ngủ trên một chiếc giường, gật gật đầu đáp: “Được”

Trương Tiểu Du và dì nhỏ phối hợp, lần lượt đỡ được bọn họ đến phòng ngủ.

‘Vừa may giường trong phòng ngủ là giường đôi, Trần Sinh Phong và chồng dì nhỏ mỗi người ngủ một góc, không ai làm phiền đến ai.

Dì nhỏ đi ra đi vào, trong tay bưng hai ly thủy tinh, đưa một ly cho cô: “Dì vừa pha hai ly mật ong, con đưa cho Trần Sinh Phong uống đi”

Trương Tiểu Du nhận lấy, nhìn người nắm trên giường kia.

Bên cạnh dì nhỏ cũng đem nước mật ong cho chồng dì uống, chỉ là chông di nhỏ có vẻ uống hơi nhiều, chưa uống được hai hớp thì đã nôn sạch những thứ đã ăn, dì nhỏ bó tay dìu ông đi ra nhà vệ sinh.

Trong lúc đó, vẫn còn nghe được giọng quở trách của dì nhỏ: ‘Ây dà, anh nói xem không uống được lại uống nhiều như vậy làm gì, tưởng mình vẫn còn trẻ lắm sao, anh nôn ba lần rồi đấy”

“Không phải là Sinh Phong đến nên vui vẻ sao”

Sau đó chỉ còn lại âm thanh chồng dì nhỏ nôn trong bồn cầu.

Trần Sinh Phong có chút tốt hơn, chỉ yên tĩnh nằm trên giường, một tay khoác lên chán, ngực phập phồng, thở ra toàn mùi rượu.

Trương Tiểu Du đi qua, cúi người lay lay bả vai anh: “Cầm thú, anh có muốn uống chút nước mật ong không?”

Cô lại gọi một lần nữa, Trần Sinh Phong bắt đầu có phản ứng, mở đôi mắt hoa đào ra, giọng nói sau khi uống rượu khàn khàn: “Được, cám ơn.”

Hình như liên quan đến rượu, khiến cho động tác tay không chịu sự khống chế của cơ thể.

Anh uống có chứt vội, rất nhiều nước chảy ra từ khóe miệng, Trương Tiểu Du nhanh chóng đưa khăn tay cho anh: “Uống chậm thôi, khăn tay đây”

Trần Sinh Phong nâng tay nhưng không chỉ là cầm khăn tay, nắm luôn tay của cô Không giống như hai lần trước, lần này anh giống như có nhận thức, dùng lực rất mạnh, giống như nếu anh buông lỏng thì cô sẽ rời đi mãi mãi.

Trương Tiểu Du nhíu mày, muốn rút tay lại, lại bị anh nắm chặt, khớp xương có chút đau, cô định tức giận rút tay ra, anh ta lại thì thầm lên tiếng trước: “Cá nhỏ, trước đây em hỏi anh sống có tốt không, bây giờ anh nói cho em biết, anh sống không tốt một chút nào.”

“…” Trương Tiểu Du hé miệng.

Lúc đó gặp lời… ai người khách sao hỏi đối phương, lúc đó anh không trả Sau khi uống rượu, ánh mắt hoa đào của Trần Sinh Phong lay động chầm chậm, “Anh đi Viện Tàng là bởi vì em, em nói em muốn xem mặt trời lặn ở trên núi tuyết. Ở đó anh luôn cảm thấy mọi thứ không hề thay đối, em vẫn là người phụ nữ của anh, bà xã Trần của anh, chúng ta không hề chia tay…”

Mỗi lần nhắm một tiếng lại m it, mở mắt, đều giống như nghe thấy âm thanh của em, ng gọi anh là cầm thú.

Lúc gần lúc xa, lặp đi lặp lại.

Chỉ có điều khi anh muốn đi tìm, lại phát hiện nó là ảo giác.

“Cầm thú..” Trương Tiểu Du ầm thâm hít một hơi, gọi tên anh với mục đích muốn ngăn anh nói tiết Trần Sinh Phong lại cầm tay cô để vào trước ngực của mình, giống như muốn để tay cô sờ được vào trái tim của mình, thì thâm buồn bã: “Nửa năm trước em vẫn là người phụ nữ của anh, bây giờ đã biến thành người phụ nữ không phải của anh”

“Cầm thú, anh uống nhiều rồi” Trương Tiểu Du nhắc nhở.

Trần Sinh Phong mở đôi mắt hoa đào nhìn cô chäm chằm: “Anh không uống nhiều, nếu thật sự anh uống nhiều, sẽ không khống chế được mà hôn em”

Trương Tiểu Du mở to đôi mất, bị lời nói của anh làm cho giật mình.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi