ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1727

Trương Tiểu Du mới về nước được mấy ngày ngắn ngủi, mà đây đã là đám tang thứ hai cô tham gia, không thể không nói đời người thất thường, trong lòng cô cũng cảm thấy áp lực và khổ sở vô cùng.

Nhất là nhìn thấy bức ảnh đen trắng của bà cụ trên bia mộ, vẫn hiền lành ấm áp như ngày nào.

Ánh mắt hòa ái dễ gần, nếp nhăn khóe mắt tràn ngập nụ cười, giống như vẫn chưa rời đi.

Mũi Trương Tiểu Du chua xót, hơi nước trong mắt tuôn ra, từng giọt từng giọt khống chế không được mà chảy xuống, nước mắt đọng lại khóe miệng có vị mắn mặn.

“Cô Trần!”

Có người thương tiếc xong bước đến phía cô.

Trương Tiểu Du nghe vậy ngẩng đầu lên, vội lấy mu bàn tay lau khóe mắt ướt, sau đó nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, là nữ y tá ngoại khoa tim Ngô.

Mai, đồng nghiệp ở bệnh viện của Trần Phong Sinh, xem ra là từ bệnh viện chạy đến, bởi vì trong áo khoác ngoài của cô ấy vẫn đang mặc đồ y tá.

Hai người coi như có quen biết, trước đó cô còn làm bà mai giới thiệu cậu bảo vệ làm đối tượng cho Ngô Mai, cũng không biết bây giờ hai người qua lại thế nào rồi!

Gặp được người quen, Trương Tiểu Du vội nói: “Ngô Mai, lâu rồi không gặp!”

“Chị Tân, vừa rồi tôi còn cho răng mình nhìn lâm, chị trở về thì tốt quá rồi!”

Cô y tá nhìn thấy cô cũng rất kích động.

Từ nửa năm trước Trần Phong Sinh đột nhiên trở về chấm dứt nghỉ phép xin đi Đồng Văn, thì trong thời gian nửa năm đó cũng không nhìn thấy cô đầu, cô ấy còn đoán rằng bọn họ đã xảy ra chuyện gì đó, hôm nay ở tang lễ nhìn thấy cô, vẻ mặt của cô y tá không khỏi có chút vui mừng, nói: “Có cô ở bên cạnh bác sĩ Trần thì chúng tôi yên tâm rồi, nếu không thật sự sợ răng anh ấy sẽ chịu không nối trận đả kích này!”

“Nữ y tá không nhìn ra sự không ổn trên mặt cô, giọng nói át đi lời cô, nói: “Bảo bác sĩ Trần nghĩ thoáng chứt, mọi người chúng tôi đều biết anh ấy rất yêu “Trương Tiểu Du hé miệng.

thương bà ngoại của mình, nhưng bà cụ đã đi rồi, cô hãy bảo anh ấy đừng quá đau bưồn! Cô không biết chứ, lúc bà cụ ra đi tôi đang báo cáo tình hình một bệnh nhân cho bác sĩ Trần, lúc đó vẻ mặt anh gần như không còn chút màu nào, giống như mảnh gỗ vậy.. tôi tin có cô khuyên anh ấy… anh ấy sẽ ở phấn chấn trở lại!”

Trương Tiểu Du lại há miệng, muốn giải thích nhưng lại nuốt lời giải thích xuống Cô nhẹ nhàng nghiêng đầu, nhìn về phía bóng dáng thẳng tắp không xa phía trước.

Anh đang đứng trước bia mộ, đôi mắt hoa đào phủ kín tơ máu không hề chớp mắt mải miết nhìn vào bia mộ, cả người anh cứng ngắc, tầm mắt khẽ dời, Trương Tiếu Du cũng nhìn về phía bia mộ bên cạnh anh, đối diện với đôi mắt từ ái của bà cụ trong bức ảnh, trái tim cô siết chặt từng trận.

Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh bà cụ nắm chặt tay của cô lúc sắp được đẩy vào trong phòng phẫu thuật, lời nói sâu xa lại thành khẩn dặn dò cô: Cá nhỏ, bà giao Phong Sinh lại cho con Trương Tiểu Du nuốt hai ngụm nước bọt liên tiếp.

Cô vội vàng buông lông mi xuống, không dám nhìn nữa.

Lúc này điện thoại trong túi rung lên hai lần, Trương Tiểu Du rút ra, là một tin nhấn.

Tin nhắn của chồng chưa cưới Dịch Kỳ Nhiên gửi đến, hình như nghĩ đến cô ở đây có sẽ khá bận cho nên anh ta không bất chấp gọi điện thoại mà gửi tin nhắn đến. Anh ta biết hôm nay cô phải tham gia tang lễ nên lúc này hỏi cô tiến hành thế nào rồi, cô trả lại vẫn chưa kết thúc.

Một giờ sau, tang lẽ kết thúc, đồng nghiệp trong bệnh viện cũng lần lượt rời đi, mọi người dần dần rời đi hết Mặc dù có lời nói mê tín nói rằng phụ nữ có thai không thể đến dự tang lễ, nhưng Tô Yến vẫn đến, nhưng không tiện ở quá lâu, Trần Phong Sinh định đưa.

cô ấy rời đi trước, chỉ để lại trợ lý của mình giúp đỡ xử lý các việc khác.

Trần Phong Sinh khàn giọng nói: “Anh hai, cảm ơn!”

“Chúng ta có gì phải khách sáo chứ!” Trần Phong Sinh cau mày, rồi tiến lên vỗ vỗ vai em trai mình, đây là sự động viên giữa đàn ông với nhau Tô Yến nói với cô: “Cá nhỏ, vậy chúng tôi đi trước nhé!”

Trương Tiểu Du gậ nhìn theo bọn họ lái xe rời khỏi nghĩa trang.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi