ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1731

Trương Tiểu Du không thoát ra được, giọng nói cũng không thể phát ra được Lúc cô cho rằng mình sắp thiếu không khí mà chết, thì cuối cùng cũng được thả ra, cùng lúc đó cô thở dốc kịch, tức giận căn răng nói: “Cầm thú, anh điên rồi hả? Anh mau buông em ral”

“Nếu anh nói không buông thì sao!” Trần Phong Sinh nhướng cao mày, híp đôi mắt hoa đào lại.

Khoảng cách rất gần, lúc anh nói mũi anh đang dán sát lên mặt cô, cho nên mỗi lần hơi thở của anh tỏa ra trên da thì da cô sẽ nóng như lửa đốt, bốc cháy, còn mang theo mùi rượu nồng đậm.

Vừa rồi lúc bị anh ép hôn, Trương Tiểu Du đã cảm nhận được mùi rượu nồng nặc trong miệng anh, lúc này đôi mắt hoa đào cũng rõ ràng lộ ra men say ngà ngà.

Trương Tiểu Du có chút há miệng quát lớn: “Anh uống say rồi!”

Cô nghĩ đến trước kia, lần ở trong trấn anh nói với mình anh không say, nếu say anh sẽ không kiểm soát được mà hôn cô..

Cảm nhận được sự sưng tấy của đôi môi, cô xác định lần này anh thật sự đã say rồi!

“Cầm thú, anh bỏ em ra, nếu không em sẽ gọi bảo vệ đến!” Trương Tiểu Du cau mày nhìn anh, cắn răng nói: “Tòa nhà này là khu ký túc xá nhà ở của bệnh viện các anh, có rất nhiều đồng nghiệp của anh ở đây, nếu bảo vệ đến thì lúc đó anh sẽ mất mặt đấy!”

Đôi môi mỏng của Trần Phong Sinh khẽ nhếch lên, dường như hoàn toàn không thèm để ý.

Anh ngược lại còn xấu xa hơn mà tiến lên một bước, khiến cơ thể vốn dĩ không còn khoảng cách của hai người càng gần hơn.

Lưng của Trương Tiểu Du áp chặt vào tường, nhưng đây đã là góc tường, hoàn toàn không thể tránh thêm được nữa, chỉ có thể để cho mùi rượu của anh phun vào, trong đôi mắt tối đen tràn ngập hình ảnh của cô, sau đó không hề đoán trước hỏi cô một câu “Cá vàng nhỏ, em có thế không kết hôn với anh ta được không?”

Trương Tiểu Du sửng sốt, cau mày đáp lại ánh mắt của anh: “Không được!”

Con ngươi của Trần Phong Sinh thít chặt.

Câu trả lời giống như trong dự đoán, vẻ mặt anh không có thay đổi quá lớn, nhìn thật sau cô một lúc lâu, yếu ớt phun ra một chữ: “Được”

Ngay khi Trương Tiểu Du chuẩn bị thở ra hơi thở luôn bị kìm nén trong lồng ngực, lại thấy khóe miệng anh nhếch lên một độ cung kỳ lạ không giải thích được, không vội không gấp nói thêm một câu: “Vậy anh quyết định một chuyện!”

“Quyết định gì? Trương Tiểu Du theo bản năng hỏi Trần Phong Sinh cười không nói, chỉ nhìn cô bảng ánh mắt giữ kín như bưng, sau đó đột nhiên vươn tay xoa đầu cô, giống như trước đây.

Không đợi đến lúc cô phản ứng, thì hai tay đút vào túi quần rồi bước nhanh rời đi, bóng lưng thẳng tắp chìm sâu vào bóng tối bên ngoài, để lại Trương Hiểu Du trừng mắt đứng yên tại chỗ, sự tức giận tràn ngập không trút ra được, cô chỉ có thể nhấc tay chùi mạnh môi mình.

Bên tai vẫn còn lưu lại câu nói cuối cùng anh nói vào tai cô trước khi rời đi: “Không cho phép anh ta tiếp tục chạm vào em!

Trương Tiểu Du cần răng, xoay người bước nhanh về phía thang máy.

Bỏ đi, coi như xui xẻo gặp phải lưu manh!

Trương Tiểu Du buồn bực lên thang máy, lấy chìa khóa mở cửa vào nhà, Lý Lan Hoa đang ngồi xếp bảng trên ghế sô pha đắp mặt nạ, nghe thấy tiếng động quay lại nhìn cô, suýt chút nữa kinh ngạc đến mức rớt mặt nạ, ánh mắt trừng lớn nói: “Tình huống gì thế này, thật sự là biết người biết mặt nhưng không biết lòng mà, Dịch Kỳ Nhiên trông lịch sự thế vậy mà, chậc, mạnh mẽ như vậy sao?”

“Không phải anh ấy!” Trương Tiểu Du cắn răng.

Trương Tiểu Du mím cánh môi hơi sưng lên: “Tóm lại tôi đi tắm rửa trước đất một lời khó nói hết, Nói xong, cô nhanh chân bước vào trong phòng tắm, tuy nói tắm rửa nhưng chính xác mà nói là đánh răng, sau khi rửa mặt xong, cô đánh răng qua lại ba lần.

Sau khi lau khô miệng xong đi ra, vẫn cảm thấy trong miệng vẫn còn lưu lại hơi thở cùng với mùi rượu của anh.

Trương Tiểu Dua tay sờ sờ, tuy môi đã bớt sưng rất nhiều, nhưng lưỡi vẫn cảm thấy tê dại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi