ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1753

Trương Tiếu Du cần môi, vô cùng áy náy: “Kỳ Nhiên, xin lỗi, tối qua em không phải cố ý đế mọi người leo cây, trường hợp quan trọng như vậy em lại không đến, em thật sự cảm thấy rất áy náy!”

“Anh biết mài” Dịch Kỳ Nhiên lập tức hỏi: “Cá nhỏ, có phải xảy ra chuyện gì không?”

Trương Tiểu Du há miệng nhưng lại không hiểu sao có chút chột dạ, th chí không thể thẳng thắn đón nhận ánh mắt của chồng chưa cưới. Cô liếm liếm môi, mắt càng nhìn xuống thấp, úp úp mở mở nói: “Chỉ là đột nhiên gặp chút chuyện khó giải quyết khiến em không có cách nào trở về kịp, điện thoại lại hết pin, vậy nên mới…”

May mắn là Dịch Kỳ Nhiên không có hỏi chỉ tiết, mà lại dịu dàng nói: “Dọa anh một trận, anh còn tưởng em hối hận không muốn gả cho anh nữa chứ!”

“Không phải đâu” Trương Tiểu Du vội vã lắc đầu.

Đối mặt với tính cách dịu dàng lại hiểu lòng người như vậy của chồng chưa cưới, cảm giác tội lỗi trong lòng cô càng thêm nặng hơn. Vốn tưởng xảy ra chuyện như vậy, đối phương ít nhất cũng sẽ tức giận, nhưng anh lại không có một chút tức giận nào.

Trương Tiểu Du cẩn thận dò hỏi: “Kỳ Nhiên, anh không tức giận ư?”

Dịch Kỳ Nhiên giơ tay giữ lấy cô, cười cười: “Cái này có gì mà tức giận chứ, vừa rồi không phải em nói cũng không phải không muốn gả cho anh à. Lần này không gặp mặt thành công vậy thì lại sắp xếp thời gian lần nữa, chỉ là có thể hơi phiền phức một chút nhưng với anh mà nói cũng không tính là gì”

“Chú dì bên kia..” Trương Tiểu Du lo lắng n “Yên tâm đi, có anh ở đây mà!” Dịch Kỳ Nhiên cho cô ánh mắt động viên, tiếp tục trêu ghẹo nói: “Huống chỉ so với bị cho leo cây thì họ còn lo lắng con trai mình không lấy được vợ hơn”

Trương Tiểu Du biết anh cố ý nói như vậy là muốn giảm cảm giác tội lỗi của cô.

Tuy hai người họ không có tình cảm làm cơ sở gì nhưng cùng người như vậy ở với nhau cả đời có lẽ sẽ rất thoải mái.

Cô nghiêm túc nói: “Kỳ Nhiên, cảm ơn anh!”

Dịch Kỳ Nhiên nghe vậy cười dịu dàng, có điều giọng nói lại có chút bất đắc dĩ: “Cá nhỏ, em không thấy số lần em nói cảm ơn với anh quá nhiều à?”

“Có ư?” Trương Tiểu Du ngẩn ra.

Dịch Kỳ Nhiên cười cười không nói gì.

Bóng đêm dần trầm xuống, xa xa đều là ánh đèn của mọi nhà.

Nghe thấy trên giường bỗng nhiên truyền đến động tĩnh, Trương Tiểu Du đang ngồi trước bàn xem thư liền vội quay đầu lại: “Lan Hoa, cậu không sao chứ?”

Lúc trời sắp tối, Lý Lan Hoa đã trở về. Liên tục làm mấy ca phẫu thuật thời gian dài, cô ấy gần như đã mệt gần chết. Hai người ăn cơm xong, tắm cũng không tắm cô ấy đã trực tiếp lên giường năm, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Nhưng lúc này, cô ấy mạnh mẽ ngồi dậy, há to nuốt nước miếng, trên trán và mặt đều là mồ hôi lạnh.

‘Sau khi nghe thấy giọng nói của Trương Tiểu Du, ánh mắt Lý Lan Hoa rời rạc dần dần khôi phục lại, lắc đầu nói: “Không sao, chỉ là mơ thấy ác mộng thôi!”

Trương Tiểu Du đứng dậy lấy ly nước trên tủ đầu giường đưa qua.

Lý Lan Hoa uống hai ngụm, lặng lẽ hỏi: “Cá nhỏ, có phải cậu cũng thường mơ thấy đứa trẻ trước kia không?”

“Có lúc có đi..” Trương Tiểu Du giật mình đáp một tiếng.

Mặc dù đã bước qua chỗ sâu kia, tiếp nhận sự thực đã mất đi đứa bé nhưng dù sao thì cũng là giọt máu rơi ra từ trong cơ thể mình, thỉnh thoảng đêm khuya nảm mơ cũng sẽ xuất hiện trong mơ.

“Vừa rồi tớ mơ thấy hình như nó đang khóc, như đang lên án tại sao tớ không cần nói” Lý Lan Hoa nói xong từ cuối cùng hai tay ôm lấy đầu vùi mặt vào trong gối, có vẻ như cô ấy vẫn còn đang chìm đảm trong giấc mơ chưa thoát ra được.

Trương Tiểu Du đi qua nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy: “Lan Hoa, đừng nghĩ nữa, đều đã qua rồi, sau này cậu sẽ có đứa bé nữa mà”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi