ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1765

Trương Tiểu Du gật đầu, không có ý kiến gì Có điều cô không khỏi nghĩ đến gì đó, mím môi nói ta trở về Nam Phi kết hôn đi?”

“Về Nam Phi ư?” Dịch Kỳ Nhiên thực sự rất ngạc nhiên, nghi hoặc hỏi: “Sao đột nhiên lại có suy nghĩ này?”

Cũng không thể nói l ô sợ Trần Phong Sinh sẽ cho nổ chỉ nhánh chính phủ chứ?

Trương Tiếu Du liếm môi, sắp xếp từ ngữ nói: “Không, chỉ là cảm thấy dù sao thì em cũng kết hôn lần hai, tựa như náo nhiệt quá cũng không tốt lảm.

Hơn nữa em và anh cũng không có quá nhiều yêu cầu với đám cưới. Kỳ thật trực tiếp trở về Nam Phi bên kia kết hôn càng bớt việc hơn chút”

Dịch Kỳ Nhiên tưởng cô thực sự có suy nghĩ như vậy, cười nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa, đám cưới đều giao hết cho anh đi, sẽ không để em tốn sức đâu!”

“Được !“ Trương Tiểu Du đành gật Khi trở về trong thành phố, sắc trời đã tối, áng đỏ đang sáng lên.

Nhìn thấy tâm mắt Dịch Kỳ Nhiên vô ý lướt qua tay phải của mình, trong lòng Trương Tiểu Du vẫn rất áy náy.

Hôm đó, sau khi bị Trần Phong Sinh vứt vào trong bồn cầu, cô đã gọi điện thoại nói với Dịch Kỳ Nhiên. Chỉ có điều tất nhiên cô sẽ không nói tình hình thực tế, chỉ có thể nói dối rằng bản thân làm mất. Vuốt vuốt ngón tay giữa của mình, Trương Tiếu Du vừa ảo não lại áy náy nói lại lần nữa: “Kỳ Nhiên, thực sự xin lỗi, anh vừa tặng nhẫn kim cương cho em mà đã bị em làm m: “Không sao đâu!” Dịch Kỳ Nhiên mỉm cười, an ủi cô: “Mất rồi thì lại mua cái mới là được. Ngày mai gặp nhà thiết kế đám cưới xong có thể nhân tiện đến trung tâm thương mại dẫn em đi chọn một chiếc mới”

Trương Tiểu Du nghe vậy gật đầu, nghĩ nghĩ nói: “Vậy lần này em trả tiền đi!”

Cô không nghĩ nhiều, chỉ đơn thuần cảm giác được tấm lòng của đối phương. Nhẫn kim cương tặng bị cô làm mất, theo lý nên do cô bù lại mới phải Dịch Kỳ Nhiên kế than nhẹ một tiếng: “Chúng ta cũng đã sắp kết hôn rồi, đừng phân rõ ràng như vậy!”

Phía trước đã đến dưới lầu nhà trọ, BMWs giảm tốc độ dừng lại.

‘Sau khi thắng xe, Dịch Kỳ Nhiên nghiêng đầu nhìn Trương Tiểu Du làm thủ thế gọi điện thoại: “Đã không còn sớm nữa, cá nhỏ, em lên lầu nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai chúng ta liên lạc!”

“Ừm, được, anh đi đường cẩn thận nhé!” Trương Tiểu Du gật đầu.

Cô đấy cửa xe ra, hướng về trong xe vẫy tay, sau đó nhìn theo chiếc BMWs quay lại đường cũ rời đi.

‘Vừa quay người muốn đi vào trong thì đột nhiên có đèn xe chiếu qua.

Trương Tiểu Du giơ tay che mắt, nhíu mày nhìn qua.

Trong một dãy xe ở bãi đỗ xe bên cạnh bồn hoa có một chiếc Cayenne màu đen, lúc này cửa ghế lái mở ra, bóng dáng cao lớn của Trần Phong Sinh từ trong xe bước xuống, trong tay còn kẹp một điếu thuốc.

Mí mắt Trương Tiểu Du lập tức nhảy lên hai cái Đối với sự xuất hiện của Trần Phong Sinh, theo bản năng cô dựng lên phòng bị và cảnh giác Chiếc Cayenne đen biến mất giữa hàng xe khiến người khác không dễ dàng phát hiện ra. Nhìn dáng vẻ của anh có vẻ như đã đợi ở đó rất lâu rồi. Lúc anh đi đến có thể nhìn thấy mấy đầu thuốc đã tàn ở bên cạnh xe.

Trần Phong Sinh nhả một hơi khói: “Trở về rồi Không biết có phải do trời tối không mà anh giống như vừa bước từ trong bóng tối ra, đường nét khuôn mặt anh tuấn hiện ra đặc biệt thâm trâm Trương Tiểu Du lùi lại sao nửa bước, cẩn thận hỏi: “Cầm thú, anh lại có ý xấu gì nữa đây?”

Trần Phong Sinh nhìn vẻ căng thắng và phòng bị trên mặt cô, căng khóe môi nói: “Đừng sợ, anh chỉ đến trả đồ thôi!”

Gần nửa đêm rồi còn đến trả đồ?

Trương Tiểu Du không tin, nghi ngờ hỏi: “Đồ gì?”

Trần Phong Sinh đút tay vào trong túi, lúc rút tay ra trong tay có kẹp một chiếc nhãn kim cương đang tỏa sáng, cách khoảng không đưa cho cô: “Nhãn kim cương của em!”

“Cầm thú, anh tìm lại rồi à?” Trương Tiểu Du có chút không thể tin hỏi.

Ngày đó, cô tận mắt nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương rơi vào trong bồn cầu, sau đó lại bị nước xả biến mất dưới dòng nước. Theo lý mà nói thì căn bản không có khả năng có thể tìm thấy được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi