ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lam Ngọc Anh bày ra vẻ mặt khó hiểu.


Ban đầu có còn nghĩ là cuộc gọi của mấy bên cho vay tiền hay bất động sản gì đó, nhưng có vẻ lại không giống, vì ở đầu kia là một chất giọng rất dày dặn, có vẻ như là một người có tuổi, thậm chỉ là một người đàn ông trung niên.

“Dạ vâng đúng là tôi." Cô nằm chặt di động, bất giác hỏi: “Xin hỏi, bác là
Đầu kia đáp một câu: "Tôi là bố của
Trường Minh."
Cái gì?
Lam Ngọc Anh lập tức bụm chặt miệng.


Suýt nữa thì cô đã hét lên thành tiếng vì quá sửng sốt.


Nghĩ tới chuyện là bố của Hoàng Trường Minh gọi tới, Lam Ngọc Anh thiếu nước làm rớt di động.

Cô phải cầm hai tay, nuốt nước bọt một lúc lâu, cuối cùng mới tìm lại được giọng nói: "Dạ vâng, không biết bác." "Liệu cô Ngọc Anh có thời gian rảnh gặp tôi một chút không? Sau khi hết giờ làm, tôi sẽ sắp xếp thư ký qua đón cô."
Còn chưa đợi cô nói xong, đầu bên kia có vẻ như đã ngắt máy.

Tuy rằng nghe có vẻ như đó là câu hỏi, nhưng rõ ràng ông ta đã thay cô quyết định tất cả.


Ngắt máy rồi, rất lâu sau Lam Ngọc Anh mới thở hắt ra một hơi đã nhìn từ lâu.


Giờ tan tầm cao điểm, chiếc xe lao đi nhanh như bay rồi dừng lại trước cửa một quán trà.


Người thư ký do ông Hoàng Kiến Phong sắp xếp mở cửa xe giúp cô.


Lúc bước vào, Lam Ngọc Anh dừng lại trước cửa một lúc, chỉnh trang lại tóc tai, quần áo, điều chỉnh lại nhịp thở rồi mới đi vào.


Quán trà cao cấp này chỉ cao năm tầng, nên không có thang máy.

Trang trí ở đây trông rất cổ kính, bước chân lên từng bậc thêm gỗ tạo ra những âm thanh bí bách.


Tới tầng ba, đi tới tận đầu hành lang rẽ một vòng, dừng lại trước cửa phòng kin, gõ cửa rồi đẩy ra, người thư ký cung kính cúi đầu nói: "Thưa chủ tịch, người đã đến rồi a."
Bên cạnh cửa bằng gỗ lim khắc hoa có một người đàn ông trung niên, có vẻ còn nhiều hơn Lam Khải Vương vài tuổi, tầm khoảng năm mươi lăm, trồng vóc người rất rần rỏi, trên đầu không có quá nhiều tóc bạc, trước mắt là một tách trà ô long còn đang bóc khỏi nghi ngút.


Có vẻ như đang nhắm mắt nghỉ ngơi, ông vẫn giữ nguyên tư thế ngồi, không mở mắt ra.


Sau khi người thư ký báo cáo xong thì nhanh chóng lui ra ngoài.


Cánh cửa được đóng lại, không chỉ lòng bàn tay mà Lam Ngọc Anh cảm nhận rõ từng lỗ chân lông trên cánh tay đều đang rướm mồ hôi lạnh.


Cô không hề nghĩ bố của Hoàng Trương Minh lại gọi điện thoại cho mình, cũng không biết vì cớ gì ông ấy lại muốn gặp mặt cô.

Lẽ nào anh đã nhắc đến mình trước mặt bố, nhưng trực giác nói cho cô biết không phải như vậy.


Ông Kiến Phong không lên tiếng, cô cũng không dám nhúc nhích, đành đứng nguyên tại chỗ âm thầm quan sát
Ngũ quan của ông có vài phần giống với Hoàng Trương Minh, nhất là bây giờ khi ông đang bày ra biểu cảm lạnh nhạt, quả thực giống nhau như đúc.


Bên tại Lam Ngọc Anh chợt vọng về câu Hoàng Trương Minh từng nói: "Bố anh rất nghiêm túc, lúc nào cũng nổi nóng, từ nhỏ tới lớn anh gần như rất ít khi nhìn thấy ông ấy cười, đa phần chi toàn quát nạt người khác."

Trăm nghe không bằng một thấy.


Cô lại càng cảm thấy căng thẳng, khẽ liếm đôi môi khô khốc của mình.


Chẳng biết đã qua bao lâu, cuối cùng ông Kiến Phong cũng mở mắt ra, ảnh mắt có vài phần sắc lẹm, nhìn cô chăm chăm, mang theo ý tứ thăm dò vào tận sâu những suy nghĩ trong lòng đối phương, giống như muốn nhìn rõ toàn bộ từ tâm hồn đến thể xác của cô: “Cô Ngọc Anh?" “Dạ vâng." Lam Ngọc Anh vô thức tiến lên trước một bước.


Ông Kiểm Phong gật đầu, bình thản hỏi: “Cô Ngọc Anh cũng là người Sài Gòn sao?" "Vâng ạ.

“Năm nay bao nhiêu tuổi?" "Hai muoi bon a." “Làm công việc gì?" "Làm nhân viên tại một công ty tài chính"
Lam Ngọc Anh không dám thở mạnh, cảm giác như đang bị điều tra nhân khẩu, nhưng lại tuyệt đối không được trả lời qua quýt.


Trong ngữ khí của ông Kiến Phong mang theo chút khách khí, nhưng ánh mắt lại khiến người ta không thoải mái, nhất là khi ông nhìn về phía cô.

Cô vừa buông bàn tay nằm chặt ra lại nghe thấy ông hỏi: "Vậy bố mẹ cô làm nghề gì?” "Mẹ cháu đã qua đời từ lâu." Lam Ngọc Anh thành thật trả lời: “Bố cháu đã tái hôn, bây giờ tự kinh doanh một công ty.

Cháu còn bà ngoại sống dưới quê" "Cô Ngọc Anh, bây giờ cô và Trường
Minh đang có quan hệ gì?" Ông Kiến Phong bất ngờ hỏi.


Trái tim Lam Ngọc Anh khẽ run lên.


Cô cảm thấy mọi câu trước đó chỉ là tung hỏa mù, có vẻ như đây mới là câu hỏi mấu chốt.

“Chúng cháu..." Cô nuốt nước bọt, bình tĩnh lại rồi trả lời: "Chúng cháu có quan hệ bạn trai bạn gái a." "Bạn trai bạn gái." Ông Kiến Phong lặp lại lời cô nói, hơi kéo dài âm cuối như mang theo ý tử sâu xa.


Sau đó, ông cười với ý tứ sâu xa: “Ha ha"
Mấy hôm trước khi tới hồ chứa nước câu cá, ông Hoàng nói với ông có gặp con trai dân theo bạn gái ra ngoài ăn cơm.

Lúc đó ông không chịu tin, không ngờ mới điều tra qua một chút mà đã phát hiện cô gái này.


Ông Kiến Phong nheo mắt lại, chỉ vào chiếc ghế gỗ lim đối diện và nói: “Cô Ngọc Anh, đừng khách sáo như thế, tôi đầu phải hổ cọp gì đâu.

Đừng đứng mãi như thế, ngồi xuống đi.

"Vâng ạ.


Lam Ngọc Anh vội trả lời, rồi nói thêm một câu: "Cảm ơn bác."
Cô dè dặt đặt mông xuống ghế, cũng văn như ngồi trên đống lửa khi đối mặt với khi thế quá mạnh mẽ của ông Kiến Phong.


Sau khi ngồi xuống, cô không dám tự động lên tiếng.

Cô chủ ý thấy có vẻ giống với Hoàng Trương Minh, hai cha còn đều không quá thích trà, tách trà trước mặt chưa từng được động vào.


Thấy ông ấy bê tách trà lên, Lam Ngọc Anh vội vàng giơ tay ra: "Bác trai, tự cháu "Gọi tôi là chủ tịch Kiến Phong." Ông Kiến Phong lạnh giọng sửa lời.


Lam Ngọc Anh xấu hổ, ngượng ngừng chữa lại: "Vâng, chủ tịch Kiến Phong"
Cốc được rót đầy nước, cô nhìn lá trà trôi nổi trên bề mặt, trái tim trở nên bất an.


Sau khi đặt chiếc ấm xuống, ông Kiến Phong có vẻ như đã chuẩn bị từ trước, rút một tờ chi phiếu trong cặp ra, ký một chữ rồi đưa cho cô: "Trong này có ba tỷ rưỡi."
Lam Ngọc Anh lập tức sững người.

"Bác.

Ý thức được điều bất ổn, có vội vàng chữa lại: "Chủ tịch Kiến Phong?" “Nhận đi, coi như phí bồi thường cho cô." Ông Kiến Phong hờ hững nói.



Sắc mặt Lam Ngọc Anh thoảng chốc tái nhợt.

Cô mím môi lại, đôi môi cũng mất hết sự hồng hào.

Cô lắc đầu, không chấp nhận.

"Sao? Cảm thấy bị hạ thấp danh dự à?" Thấy vậy, ông Kiến Phong bật cười: “Cô Ngọc Anh này, làm người nên thật thà một chút là hơn.

Ban đầu khi đi theo Trường Minh, chẳng phải mỗi tháng nó cũng cho có hai trăm triệu đó sao? Hay là cô chế ít? Không sao, sáu tỷ đủ không? Nếu cần nhiều hơn, xin lỗi, tôi cảm thấy cô không xứng
Từng ngón tay đặt trên đầu gối của Lam Ngọc Anh gắm sâu móng tay vào lòng bàn tay.

Cô không còn cảm thấy đau đớn nữa.


Chỉ vài ba câu của ông Kiến Phong đã đủ khiến cô từ sửng sốt chuyển sang mất mặt, cuối cùng thậm chí không ngẩng được đầu lên...!
Cô cố gắng làm mới bật ra được thành tiếng.

"Rất xin lỗi, cháu sẽ không lấy" "Tôi có thể nói rất thẳng thần với cô, Trường Minh sẽ không có kết quả gì với cô đầu.

Đàn ông ấy mà, chỉ chơi đùa thôi, tôi không tính toán.

Nhưng cũng sẽ không cho phép nó tiếp tục làm bậy như vậy.

Còn về số tiền này...!Ông Kiến Phong chỉ ngón tay lên chỗ chi phiếu: “Nếu cô đổi ý, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm tôi, nhà họ Hoàng không thiếu chút tiền này."
Lam Ngọc Anh lặng lẽ nghe hết nhưng không nói lời nào, chỉ hỏi: “Chủ tịch Kiến Phong, cháu đi được chưa?" "Được rồi." "Cảm ơn trà của bác, tạm biệt"
Nói xong, Lam Ngọc Anh bèn đứng dậy, vội vàng cúi đầu chào rồi ra khỏi quán trà như đang chạy trốn.


Không hiểu sao lại về được tới nhà, khi chìa khóa rơi cạch xuống sàn, cô mới ý thức được mình đã đứng đực trước cửa rất lâu rồi.


Nhặt chìa khóa lên, Lâm Ngọc Anh



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi