ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1785

Quay về Sài Gòn tiếp tục hôn lễ chưa hoàn thành của cô. Giờ đây có một người đàn ông khác phù hợp với cô hơn anh.

Nghe xong câu nói cuối cùng của anh, Trương Tiểu Du nhất thời đen mặt.

Khóe miệng cô giật giật, lông ngực phập phồng kịch liệt, cố nén không phát ra lửa giận và xung động muốn xông tới đánh lên khuôn mặt anh tuấn của anh.

Cô hung ác trợn mắt nhìn anh rồi xoay người đi.

Vẽ em gái anh!

Đọc đường trở về, Trương Tiếu Du quay khuôn mặt tức giận ra phía ngoài cửa số xe, chỉ chừa lại cho anh cái gáy.

Buổi tối lúc ăn cơm, cô cố ý dọn bàn ăn bát đũa vang lên tiếng động lớn để trút hết sự khó chịu trong lòng. Có điều Trần Phong Sinh lại mặc kệ hành động của cô, chỉ dùng cặp mắt đào hoa phong lưu kia nhìn cô.

Ăn xong hai bát cơm lớn, Trương Tiểu Du ợ một cái, lạnh lùng liếc mắt nhìn anh, sau đó đứng dậy lấy đồ ngủ đi tắm.

Tuy Đồng Văn năm trên khu vực cao nguyên, thế nhưng sau khi cô tới cũng không bị phản ứng với độ cao, đặc biệt là vào ban đêm, cô cũng có thể ngủ rất say. Lúc này nằm trên gối đầu, không bao lâu đã cảm thấy buồn ngủ rồi Có thể là do khi cô hít thở, gối đầu và chăn đệm đều tràn ngập hơi thở nam tính của anh, khiến cô cảm thấy an tâm ‘Vừa nhắm mắt lại không được bao lâu, bên ngoài liền truyền đến tiếng động.

Đó là tiếng khóa cửa bị ấn xuống…

Cầm thú?

Trong ngôi nhà này chỉ có hai người họ, Trương Tiểu Du dùng đầu ngón chân đoán cũng biết đó nhất định là anh.

Cô lẩm bẩm trong lòng, ban ngày làm bộ làm tịch, đến tối cũng vẫn không kiềm chế được đúng không?

Hai tay cô dưới chăn không tự chủ nắm chặt, cô nhẳm mắit lại tiếp tục bất động, vẫn duy trì tư thế ngủ, chỉ có hai tai vẫn dựng lên lắng nghe. Cánh cửa bị đẩy ra một chút, sau đó là tiếng bước chân vững vàng nện trên sàn nhà.

Tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

‘Vừa nghĩ đến việc nửa đêm anh âm thầm đi vào phòng mình, hô hấp của Trương Tiểu Du lại rối loạn.

Bởi vì nhầm mắt lại, cho nên không nhìn thấy gì cả, tất cả chỉ có thế dựa vào giác quan, càng lúc càng khẩn trương. Khi tiếng bước chân dừng lại bên cạnh giường, cô cảm thấy tóc gáy mình đều căng thẳng đến dựng đứng lên, có hơi thở nóng ấm phum trên mặt cô.

Bỗng nhiên, một đôi môi mỏng phủ xuống.

Trái tim Trương Tiểu Du cứ như một con ếch, bất cứ lúc nào cũng có thể từ trong lồng ngực nhảy ra.

Cô đang do dự không biết phải làm sao, có cần tiếp tục giả bộ ngủ mặc kệ cho anh đánh lén hay không, hay là thắng thắn mở mắt để đáp lại anh. Nhưng ngay khi cô định giả bộ bị anh hôn sắp tỉnh, lông mi run lên thì anh chợt kết thúc!

Bàn tay to của Trần Phong Sinh ôm hai bên má cô.

Cảm xúc mềm mại khiến anh không nỡ buông tay, giống như vừa rồi khi anh hôn cô vậy.

Ngón tay anh khẽ động, giống như đối xử với cục cưng nhỏ của mình, có chút lưu luyến, nhưng vẫn buông ra, dường như là để khắc chế xung động muốn chạm vào cô, hôn cô. Trần Phong Sinh đứng lên, đút hai tay vào túi quần.

Ban ngày anh không có cách nào, chỉ có thể ở trong bóng tối không bị người khác phát hiện, lặng lẽ giải tỏa những khát khao mà anh luôn đè nén trong lòng.

Tiếng bước chân vững vàng xa dần, cho đến khi biến mất. Cuối cùng cửa phòng lại lần nữa bị đóng lại.

Trương Tiểu Du từ từ mở mắt, bóng dáng cao ngất kia đã biến mất. Cô kinh ngạc nhìn cánh cửa đã đóng lại, giơ tay lên sờ sờ khuôn mặt và đôi môi mình, dường như mùi hương của anh vẫn còn đọng lại Cầm thú…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi