ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1812

Khóe môi Trần Phong Sinh nhếch lên, độ cong có chút đùa cợt.

Nghĩ đến chuyện vừa trải qua ban nấy trong bệnh viện, Trương Tiếu Du quay đầu lại nhìn cái hộp giấy ở băng ghế sau xe. Tuy là hiện tại biểu hiện của anh rất an nhàn vô nghĩ, nhưng trong đôi mắt hoa đào của anh lại như nhiễm một tầng băng tuyết.

Cô khẽ cắn môi, ngữ khí rất dịu dàng, nói: “Cầm thú, chỉ bằng hôm nay đừng nấu cơm nữa, chúng ta đi ra ngoài ăn đi!”

“Được!” Trần Phong Sinh quay xe.

Bọn họ không đi thẳng về nhà, trên đường đi, họ dừng lại ở một tiệm cơm phía nam.

Đầu bếp là người Hồ Nam, cho nên mỗi món ăn dọn lên đều có khẩu vị thiên về cay rát, giống như món bọn họ vẫn thường ăn ở nhà. Bốn mặn một canh, mỗi món đều phải thêm chút tiêu, hai người mới thấy tí Lúc Trương Tiểu Du buông bát, sảng khoái, lúc này cô mới phát hiện anh vẫn chưa đụng vào chút cơm nào.

Chiếc xe việt dã màu trắng dừng dưới lầu, bầu trời đã xuất hiện những vì sao lấp lánh.

Trương Tiểu Du tắm rửa xong thì đi ra khỏi phòng tắm, ánh mắt quét qua một vòng. Cô phát hiện ra bóng dáng cao ngất của anh ở ngoài ban công phòng bếp.

Ban công lộ thiên tách biệt, có thể trực tiếp quan sát cảnh sắc bên ngoài một cách rõ ràng Chẳng qua khi gió đêm mát lạnh thối đến, cô cảm giác được sự lạnh lẽo.

Trần Phong Sinh không có mặc áo khoác, chỉ mặc độc một cái áo sơ mi và quần dài. Hai tay anh siết chặt trên rào chắn, gió đêm thối mái tóc trên trán anh, khiến nó nhẹ nhàng phất phơ. Có thể là do màu sắc tối của quần áo trên người, anh hệt như hòa thành một thế với màn đêm.

Trương Tiểu Du gọi anh một tiếng: ‘Câm thú, em tắm xong rồi!

“Ừ Trần Phong Sinh quay đầu lại, trầm mặc, anh chỉ về phía gói thuốc bày trên chiếc ghế: “Anh có thế hút một điếu thuốc không?”

“… Trương Tiểu Du hô hấp nhỏ lại.

Cô không nói gì cả, chỉ đi thẳng qua bên đó, trực tiếp mở hộp lấy ra một điếu thuốc. Sau khi đưa lấy bật lửa châm lên giúp anh, cô đưa thẳng nó đến bên môi mỏng Trần Phong Sinh.

Lúc anh vừa quay đầu lại, trái tim cô cũng đập thật nhanh.

Cả người anh như chìm vào trong bóng tối, quanh người không có chút ánh sáng lẫn sự sống nào. Việc anh trải qua lúc buổi sáng ở bệnh viện, với anh mà nói nhất định là đả kích vô cùng trí mạng. Đổi lại là ai, cũng không thể không có nửa điểm bị ảnh hưởng Tuy là cô nghiêm cấm anh hút thuốc, nhưng trước tình cảnh thế này, cô vẫn muốn để nicotin phóng thích anh.

Trần Phong Sinh hung hãng rít một hơi, thản nhiên phả ra làn khói, chỉ là khuôn mặt đẹp trai trong màn khói nhẹ lượn lờ lại luôn tồn tại cảm giác cô đơn, tĩnh mịch.

Một trận gió đêm thối tới, Trương Tiếu Du khế run lên.

Cô mới vừa tảm rửa xong, cả người còn nóng hầm hập, nhưng bị thổi cho một cái như thế, nháy mắt đã lạnh thấu, hơn nữa tóc cô cũng chưa khô. Tuy là lạnh, nhưng cô cũng không chạy về phòng, mà đưa tay chạm đến cánh tay rằn chắc của anh.

Cô há miệng thở dốc, đang muốn nói gì đó để khuyên anh trở về phòng, thì đột nhiên nghe được tiếng nói trầm thấp của anh vang lên.

“Bệnh sida là một loại bệnh truyền nhiễm có tính nguy hại rất lớn”

“…Trương Tiểu Du nhíu mày”

Trần Phong Sinh phả khói, những làn khói bị gió đêm thổi tán loạn, để lại chút tàn thuốc vương vãi trên nền nhà: “Căn bệnh này là do nhiễm vi rút HIV, một loại vi rút có thể tấn công hệ thống miễn dịch của con người. Nó sẽ lấy các tế bào lympho CD4T quan trọng nhất trong hệ thống miễn dịch của con người làm mục tiêu tấn công chính, phá hủy các tế bào với số lượng lớn và làm mất dần chức năng miễn dịch của cơ thể con người, dân đến gan, phổi, thận và các cơ quan khác bị tổn thương và mù lòa. Bệnh nhân ở giai đoạn nặng thường tử vong do các biến chứng, phần lớn là một số khối u ác tính. “

“Một người khỏe mạnh đế đến lúc chết vì HIV, căn cứ kết quả điều tra mà nói, bình thường là khoảng hai đến hai mươi năm. Anh có thế không bị bệnh gì, sống được nhiều năm, nhưng một khi bệnh đã phát thì không thể khống chế, như vậy trong vòng nửa năm hoặc là một năm rưỡi sẽ tử vong!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi