ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1831

Trần Phong Sinh chống hai tay bên người cô, cô không biết sự bất thường của mình đến từ đâu, bỗng dưng lại cảm thấy môi mình sưng lên. Có lẽ đã bị anh hôn từ lâu rồi, trong khi cô còn đang ngủ. Nghe thấy động tĩnh, lông mày anh chợt nhướng lên: “Ừm, cục cưng à, rốt cuộc em tỉnh rồi sao?”

Cục cưng..

Trương Tiểu Du nghe thấy mà ớn lạnh, trên cánh tay nổi hết da gà, cô vẫn quen anh gọi mình là cá vàng nhỏ. Cục cưng này là cái quái gì? Đôi mắt đào hoa lãng tử kia lúc này không chỉ lóe lên tia sáng thâm thúy, mà còn kèm theo.

không ít nguy hiểm, đặc biệt là ánh mắt như dã thú bị thèm khát ngàn năm.

Trương Tiếu Du nuốt nước bọt, run rẩy không thế giải thích được: “Cầm thú kia, anh muốn làm gì?”

“Ý của anh là gì mà em không biết sao?“ Đôi mắt đào hoa của Trần Phong Sinh nheo lại, khí tức của dã thú bên trong dần mạnh hơn.

“…” Trương Tiểu Du cạn lời.

Đôi môi mỏng của Trần Phong Sinh cong lên: “Anh nhớ trước đây anh đã từng nói, em nợ anh một đứa con”

Tất nhiên là cô ấy nhớ rồi.

Lúc trước họ tình cờ gặp anh cả Trần Văn Sáng và Lý Lan Hoa, nghe nói giữa họ có một đứa trẻ. Lúc đó anh ấy đã nói những điều như thế này, trong lòng cô thấy đau khổ, nhưng bây giờ anh ấy lại nói một lần nữa. Cho dù như thế nào cô cũng nghĩ rằng nó có một ý nghĩa khác.

“Vậy thì?” Cô liếm môi.

Trần Phong Sinh cười càng thêm biến thái: “Anh phải vất vả chăm sóc em hơn nữa rồi”

“Không được, bây giờ là ban ngày” Trương Tiểu Du lắc đầu lải nhải Hơi thở của Trần Phong Sinh nóng rực: “Ai quy định người ta không được.

làm chuyện đó giữa thanh thiên bạch nhật?”

“Và nhiều thứ khác nữa.

Anh không thế chờ đợi thêm được nữa. Giọng nói của cô được bịt kín bởi một đôi môi đây quyến rũ, chuyện này anh đã đợi quá lâu. Máu trong anh trào ngược vì quá hưng phấn, toàn thân như quả cầu lửa có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Đêm qua ôm cô rồi ngủ thiếp đi, anh đã nhịn đói lâu rồi, giờ rốt cuộc không phải giả vờ như vậy nữa.

Trần Phong Sinh lúc này chỉ có một suy nghĩ đó là muốn ăn thịt, muốn ăn thịt Trương Tiểu Du vẫn còn đang nửa mơ nửa tỉnh, lúc này cô hơi choáng váng, giống như con cá đột nhiên lên bờ, bị mê hoặc trong đôi mắt đào hoa tuyệt đẹp của anh.

Bên tai cô truyền đến giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Bà Trần à, bà có nhớ tôi không?”

Trương Tiểu Du cắn khóe miệng, anh đừng nói những lời đáng xấu hổ như vậy chứ.

“Nói nhớ anh đi” Trần Phong Sinh có cách khiến cô đầu hàng.

Trương Tiểu Du rốt cuộc sắp khóc, nhẹ giọng cầu xin thương xót.

Chăn bông trên giường được kê lên cao, không khí nóng dần lên.

Hai giờ sau, Trương Tiểu Du hoàn toàn cảm thấy mình như cá mắc cạn, miệng khô khốc không còn sức lực giấy giụa. Nửa khuôn mặt vùi vào gối, ngay cả một ngón tay cũng không cử động được.

Trong khóe mắt của cô là hình ảnh bộ ngực vạm vỡ của một người đàn ông. So với cô thì Trân Phong Sinh sảng khoái lắm. Thậm chí còn lắc một cái bật lửa để châm một điếu thuốc, sau đó hai chân dài trùng xuống, nhả ra làn khói trắng như sương mù, càng làm cho khuôn mặt tuấn tú của anh trở nên bức bách. Hút xong một điếu thuốc, Trần Phong Sinh vươn tay nắm lấy cổ tay cô.

Trương Tiểu Du đột nhiên bày ra vẻ mặt cảnh giác: “Câm thú anh muốn làm gì?”

“Ôm em đi tắm” Trần Phong Sinh lười biếng cong môi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi