ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1849

Khi cô vừa tỉnh dậy, não bộ còn hoạt động rất chậm, phản ứng cũng chậm nửa nhịp.

Trương Tiểu Du không biết đã ngủ thiếp đi lúc nào, chỉ cảm thấy có người hô hấp cách mình rất gần, phả lên lông mi của cô, cảm giác cẩn thận sợ hãi bị phát hiện, cô vẫn bị đánh thức.

Bây giờ nghĩ kỹ lại, chỉ cần cởi dây an toàn, duỗi tay ra là có thể, đẩy thân thể tới gần toàn thân.

Ngoài ra còn có khuôn mặt của anh rất gần với cô, gần như một giây sau là có thể dán lên hoàn toàn, điều khiến cô sốc hơn nữa là ngay lúc đó trong ánh mắt ấm áp nhìn thấy sự nhu tình…

Chẳng lẽ miệng quạ của Trần Phong Sinh nói đúng sao?

Quả nhiên, đàn ông nhìn đàn ông rất chuẩn xác….

Trương Tiểu Du nhìn chiếc xe dần biến mất, ánh mắt dần trở nên phức tạp.

‘Vào sáng sớm, căn phòng tràn ngập ánh sáng.

Nhà hàng nồng nặc mùi cơm, bữa sáng rất thịnh soạn, có bánh bao hấp nóng hổi, sữa đậu nành và bột que chiên xù, hai quả trứng chiên vàng, dưa chua nhỏ ăn giải khát Chiếc bát sứ ở đối ện lại được đặt xuống, vài giọt sữa đậu nành tràn ra.

Trương Tiếu Du im lặng nuốt phần bột chiên vào miệng.

Cô ngước mắt lên, đối diện với khuôn mặt tuấn tú của Trần Phong Sinh, đường nét trên khuôn mặt như được điêu khắc. Nhưng lúc này lông mày nhíu chặt, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, khuôn mặt chuẩn lạnh lùng vô cảm ôi Trương Tiểu Du thầm thở dài.

Tối qua vì điện thoại hết pin nên cô không gọi cho anh như đã ước định, biết bản thân được Dịch Kỳ Nhiên đưa về, ngay lập tức phát bực, cũng không vui vẻ gì.

Nhìn nét mặt đông cứng của anh, Trương Tiểu Du cong môi.

Anh cả gan đổi tên là cầm thú, trực tiếp gọi không vuil Sau khi ăn hết que bột chiên cuối cùng trong tay, Trương Tiểu Du rút khăn giấy bên cạnh, lau tay rồi hắng giọng, vừa quan sát biểu hiện trên mặt, vừa thận trọng nói: “Cái kia… Buổi sáng em đã hẹn với Dịch Kỳ Nhiên . “

“Em nói gì ?” Trần Phong Sinh đột nhiên nhướng mi.

Anh nghiến răng chạy ra khỏi chỗ, không tin nhìn cô chăm chăm: “Cá nhỏ, nếu anh ta không tìm em thì thôi đi, em còn muốn chủ động gặp anh ta?”

“Ừm, có chuyện cần phải nói!” Trương Tiểu Du gãi gãi cổ.

“Không!” Trần Phong Sinh trầm giọng nói Trương Tiểu Du yếu ớt thì thào: “Lúc anh mua đồ ăn sáng, em đã gọi điện cho anh ấy rồi…

Đôi mắt đào hoa vừa lãng mạn vừa quyến rũ của Trần Phong Sinh sắp nứt ra: “Cá nhỏ, em có phải bị anh ta cho uống nhầm thuốc không? Em có chắc chắn em không bị anh ấy dụ dỗ không?”

“Đương nhiên là không!” Trương Tiểu Du cười đến ngã ngửa.

Trần Phong Sinh cười lạnh một tiếng: “Ha ha, có người mơ kết hôn với quân nhân kìa!”

“..” Trương Tiểu Du xấu hổ.

Chuyện của Trần Dục Tử từ năm nào rồi, anh vẫn nhớ…

Trương Tiểu Du thích thú nhìn anh, nghiêm mặt nói: “Em thề, cá nhỏ đối với cầm thú tuyệt đối không hai lòng, hiện tại đã tin chưa?”

Trần Phong Sinh dường như bị cô cưỡng bức, nhưng sắc mặt vẫn vừa đen vừa thối, lại ngồi ở trên ghế ăn liếc mắt một cái: ‘Chờ anh đi cùng em!”

“Không được…” Trương Tiểu Du cản môi Trần Phong Sinh nghe vậy, ngọn lửa vừa hạ xuống lại đột nhiên bốc lên, nổi giận hỏi: ‘Lần này không có người nhà của hắn, cũng không cần lo lắng Mặc gia giúp đỡ. Chỉ có hai người với nhau, tại sao anh không được đi? “

“Không tiện cho lắm..” Trương Tiểu Du có chút ngượng ngùng, do dự một lúc mới ngập ngừng nói: “Sao anh không đợi em trên xe như lần trước?”

Trần Phong Sinh nghe xong liền cầm lấy bánh bao bên cạnh cắn một cái, giọng điệu phẫn hận đến mức nhìn cô như một kẻ phụ bạc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi