ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1879

Trương Tiểu Du nhẳm mắt lại, run rẩy như bông hoa trước gió.

Cảm nhận được bàn tay nhỏ bé đang leo lên vai mình, đôi mắt hoa đào đỏ rực của Trần Phong Sinh mở ra, khàn giọng nói: “Hả?”

“Chồng, đã hơn ba tháng rồi!”

Kể từ khi mang thai, một số thứ tự nhiên bị bỏ quên.

Mỗi đêm ôm cô ngủ anh đương nhiên phải chịu đựng, đa phần đều là tắm nước lạnh Trương Tiểu Du ngượng ngùng cắn khóe miệng, sợ anh kìm nén xảy ra vấn đề gì liền ghé sát vào tai anh nhắc nhở như muỗi kêu: “Chủ nhiệm Phan nói sau ba tháng, có thể… khụ khụ, cái kia!”

Sóng tình dâng lên…

Khi tiếng nói của cô phát ra, quả nhiên thấy màu sắc con ngươi của Trần Phong Sinh đậm thêm mấy phần.

Nụ hôn mạnh bạo kéo tới lần thứ hai Nhiệt độ trong phòng đang dần dần tăng lên, hàng lông mi của Trương Tiểu Du run rẩy. Thời điểm cô cho rằng sẽ xảy ra chuyện không thể ngăn cản được, Trần Phong Sinh lại đột ngột dừng lại Một cánh tay chống bên cạnh đầu cô, gương mặt tuấn tú từ từ ngẩng lên, anh nhắm mắt cố gắng bình ổn.

Sau đó, bỗng nhiên anh nhấc người lên, mau chóng đi về phía phòng tắm, rất nhanh bên trong truyền ra tiếng nước lạnh chảy róc rách.

Trương Tiểu Du nhìn bóng dáng lờ mờ qua cửa phòng tắm, không nhịn được âm thầm cần chặt môi.

Nhớ đến lúc mang thai lần đầu tiên, mỗi ngày làm hoà thượng Trần Phong Sinh gần như là cực kỳ phiền muộn, ngày nào cũng ngóng trông đến kỳ hạn ba tháng, thậm chí còn tìm hiểu một số tư thế của phụ nữ mang thai gì đó.

Lần này thấy anh thường hay nhẫn nhịn rất khó chịu, cô chủ động nói ra, không ngờ anh lại còn cứng rắn dừng lại Đương nhiên Trương Tiểu Du biết nguyên nhân, anh lo lắng đứa trẻ trong bụng sẽ xảy ra chuyện!

Anh còn rất tự trách bản thân vì những chuyện trước kia, anh không muốn lịch sử lặp lại, vậy nên từ khi cô mang thai tới nay, gần như mỗi phút mỗi giây anh đều vô cùng cẩn thận, thà rắng tự mình nhẫn nhịn, chứ cũng không dám chạm vào cô.

Tuy rằng cô có thể hiểu anh, nhưng trong lòng vẫn hơi ghen.

Trần Phong Sinh xối nước lạnh tắm suốt mười phút, mới cảm giác được máu nóng sôi trào trong cơ thể mình cuối cùng cũng nguội lại.

Sau khi lau khô thì anh đi ra ngoài, lập tức nhìn thấy cô vợ nhỏ đang mang thai của mình bĩu môi ngồi ở đầu giường, quai hàm có hơi bạnh ra “Sao vậy?”

Trương Tiểu Du nhìn anh một cách sâu xa: ‘Chồng ơi, bây giờ đối với anh mà nói, có phải bé con càng quan trọng hơn không?”

“Tại sao em lại nghĩ như vậy?” Trần Phong Sinh buồn cười nhìn cô.

Trương Tiếu Du mím mím khoé môi, sau khi lườm nguýt anh một cái, quay đầu đưa lưng về phía anh nằm xuống.

Trần Phong Sinh uể oi nhíu mày: “Em muốn như vậy sao?”

“Anh nói bậy nói bạ gì đó Trương Tiểu Du thẹn quá hoá giận.

Trần Phong Sinh nằm nghiêng bên cạnh cô, từ phía sau duỗi bản tay lớn ra, giọng điệu muốn bao nhiêu gian xảo thì có bấy nhiêu gian xảo: “Nếu như em muốn, chồng có thể thỏa mãn em!”

Trương Tiểu Du đỏ tức giận trực tiếp đánh anh.

‘Đùa giốn như thế, nhiệt độ trong phòng lại tăng lên một lần nữa Trong chăn, hơi thở ấm nóng của Trần Phong Sinh lướt nhẹ qua tai cô, anh khẽ cười một cách mờ ám: “Cá nhỏ nhà chúng ta lại ham muốn rồi!”

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến giữa mùa hè.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi