ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1893

“Ông nội biết mình có lỗi với cháu!” Ông cụ Hứa nắm chặt tay của cô ấy, vàng mắt ửng đỏ: “Năm đó không thể đón cháu về nhà họ Hứa được, còn để cháu phải đổi họ vẫn luôn sống trong trấn nhỏ này…”

Lý Lan Hoa vội vàng đứng dậy, cúi người nửa ngồi trước mặt trước ông cụ, cười an ủi ông: “Ông nội, ông đừng nói như vậy! Ông yên tâm đi, bố và mẹ đều rất tốt, những năm này cháu vấn luôn sống rất tốt, rất hạnh phúc”

Bố mẹ ở đây là chỉ bố mẹ Lý.

Cô ấy không có nói dối, trong lòng của cô ấy chưa hề oán trách ông nội, mà hai vợ chồng nhà họ Lý cũng đối xử với cô rấ i đãi với cô ấy như là con ruột của mình vậy, cô ấy cũng chưa từng có oán hận hay trách cứ gì ai, nếu nói có phần nàn duy nhất thì chỉ có thời gian hạnh phúc ngắn ngủi năm sáu tuổi của cô…

Ông cụ Hứa hiền lành sờ sờ tay của cô, quan tâm nói: “Trong trường học cháu đã quen thuộc chưa?”

“Quen rồi ạ!” Lý Lan Hoa mỉm cười nói “Vậy là tốt rồi, có chỗ nào không quen thì nhất định phải nói cho ông biết đó, được không? Có cần bất cứ thứ gì thì gọi điện thoại cho ông nội, chú của cháu vẫn là cố đông trong trường đó!” Ông cụ Hứa ấm áp nói.

Chú của cô chính là Hứa Anh Luân, con trai nhỏ nhất của nhà họ Hứa, bây giờ cũng là một người duy nhất cùng bố khác mẹ với bố ruột của cô là Hứa Minh Kiệt, từ trước tới nay hai anh em bọn họ vẫn luôn bất hòa, đối với cô người có huyết thống lưu lạc bên ngoài thì càng căm ghét hơn, chưa hề nhìn tới Lý Lan Hoa không muốn ông cụ lo lắng nên cười đồng ý: “Dạ được, cháu biết…”

“Cốc cốc”

Tiếng gõ cửa bất chợt vang lên.

‘Sau đó một bóng dáng tráng kiện khỏe mạnh đi tới, mặc quần áo ngụy trang trong khu huấn luyện, dưới chân mang ủng chiến, rõ ràng căn phòng này là chỗ lớn nhất trong biệt thự, nhưng sau khi anh ta xuất hiện thì toàn bộ không gian đều trở nên nhỏ hẹp lại Ông cụ cười ngoắc ngoắc tay: “Văn Sáng, nhanh vào đây nào!”

Từ đuôi lông mày cho tới khóe mắt đều là ý cười, ai nhìn cũng có thể đoán ra là ông cụ Hứa vô cùng yêu thích và rất coi trọng đứa con rể này của mình.

Trái tim Lý Lan Hoa như bị xốc lên, yên lặng đứng lên rồi nói: “Ông nội, cháu trở về trường học trước đây!”

“Ừm!” Ông cụ Hứa cũng không ngăn cản, ông biết là bây giờ cô ấy đang ở giai đoạn giữa lớp mười hai nên việc học sẽ khá nặng.

Lý Lan Hoa gật đầu, ngoan ngoãn chào tạm biệt: “Ông nội, vậy cháu đi trước đây ạ”

Cô ấy nói xong thì lập tức cúi thấp đôi mắt xuống, hai tay khoang trước.

người, vô cùng giống cô gái dịu dàng không nhìn chớp mắt đi thẳng ra khỏi phòng ngủ. Sau khi cánh cửa đóng lại, cô ấy đi được vài bước thì bất chợt dừng lại.

“Kẽo kẹt!” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Mười lăm phút sau, cuối cùng cánh cửa phòng ngủ cũng được đẩy ra lân nữa.

Lý Lan Hoa tựa ở bên tưởng đột nhiên đứng thẳng người dậy, nín thở chờ đợi, sau đó cô thấy Trần Văn Sáng đi ra tới, ủng dưới chân không ngừng truyền ra từng trận âm thanh trầm ổn, giống như người ở trên đỉnh cao.

Sau khi mắt đen lướt qua cô ấy thì hờ hững không có độ ấm, cũng không hề có bất kỳ cái gì xảy ra.

Lý Lan Hoa chấp hai tay sau lưng yên lặng giao chiến, nhìn anh ta từng bước đi qua đây.

Cho dù là giờ phút này anh cũng không nói lời nào, từ trên người anh chảy ra một loại cường thế uy nghiêm, cũng đủ khiến cho người ta mềm đầu gối, cúi thắt lưng xuống.

Đối lại với ánh mắt tĩnh mịch kia, dưới đáy lòng Lý Lan Hoa phát lạnh, có một loại chột dạ khó diễn tả thành lời đang dâng lên.

Không sai chính là chột dạ Trong tầm mắt Lý Lan Hoa, không hề bỏ qua dàn băng gạc mà anh quấn ngang tay phải, mà chính cô lại là kẻ cầm đầu gây ra vết thương đó.

‘Vừa rồi Trần Văn Sáng mới nói chuyện vài câu với bố vợ bên trong, sau khi ra ngoài thì lập tức có một thân hình nhỏ xinh tinh tế nhào tới, không nghĩ tới trước đó cô ấy nói về trường học nhưng vẫn chưa đi, còn tựa ở trên vách tường mà giống hơn là đang chờ mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi