ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1896

Trần Văn Sáng cho cô một ánh mắt, đã tự mình trải nghiệm.

Lý Lan Hoa gật đầu, liếc mắt qua nhìn thấy quân hàm của anh ra đang đeo.

Hai vạch một sao.

Trong lòng cô ấy yên lặng tính toán, có lẽ quân hàm của anh ta là thiếu tá, không nghĩ tới anh còn trẻ như vậy mà đã có quân hàm cao đến th: Đôi mắt Lý Lan Hoa đảo một vòng, nịnh bợ vô cùng quen thuộc, nói: “Thật ra lần đầu tiên cháu nhìn thấy chú đã biết chú là người tốt rồi, một thân toả ra khí chất như vậy tuyệt đối sẽ không làm chuyện khi dễ cô gái nhỏ thất đức như vậy đâu! Chú nhỏ, hôm đó chú tới quán bar là để làm gì vậy?”

“Có nhiệm vụt” Trần Văn Sáng trả lời.

“Nhiệm vụ gì vậy ạ?” Lý Lan Hoa như em bé vô cùng tò mò hỏi tới.

Trần Văn Sáng hờ hững liếc cô ấy một cái rồi nói: “Quân sự là chuyện cơ mật”

Lý Lan Hoa bĩu môi.

Sau đó cô ấy không chủ động mở miệng, Trần Văn Sáng lại càng không có ý định mở miệng.

Lúc ánh nắng rực rỡ chiếu rọi, tầm nhìn phía trước cuối cùng cũng xuất hiện cánh cổng trường, một ngôi trường nổi tiếng và danh giá: “Trường THPT Thanh Diệp” hàng chữ cái to lớn vô cùng bắt mắt, rất nhiều người đầu rơi máu chảy.

cũng muốn được tiến vào ngôi trường này học.

Nơi này không chỉ có lực lượng giáo viên hùng hậu, học phí cũng cực kỳ đất đỏ, không phải ai cũng có thể theo học.

Nhưng Lý Lan Hoa thật ra lại không có cảm giác gì, nếu nói về môi trường học tập, cô ấy lại thích học một ngôi trường cấp ba bình thường trong thị trấn hơn, nhưng mà cô không thể lay chuyển được ý nghĩ của ông cụ Hứa, mới bắt buộc phải chuyển trường về đây.

Cô ấy vươn tay chỉ: “Chú nhỏ, dừng ở trước cửa trường là được rồi!”

Trần Văn Sáng không lên tiếng, chuyển tay lái chiếc .Jeep ngừng lại ở ven đường.

Dựa vào thời gian ngắn ngủi ở chung trên dọc đường đi, Lý Lan Hoa cũng đã hiểu anh ta là người trầm mặc ít nói, cô ấy lộ ra nụ cười thật tươi nhìn về phía anh ta, chỉ kém chút cúi đầu với anh ta: “Chú nhỏ, cảm ơn chúđã đưa cháu vềt”

“Đừng khách sáo” Trần Văn Sáng nhàn nhạt.

Lý Lan Hoa cầm lấy balo bên chân, rồi nghiêng người muốn đẩy cửa xe ra.

Trần Văn Sáng đang ngồi trên ghế lái trầm vươn bàn tay to về phía cô ấy.

Lý Lan Hoa phản xạ có điều kiện để đôi tay lên trước ngực, tưởng rằng anh ta muốn làm chuyện quấy rối gì đó, ánh mắt bàng hoàng nhìn anh ta quả thực. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

rất giống như đang nhìn tên lưu manh bỉ ổi ặc, một giây trước đột nhiên Trần Văn Sáng vẫn giống như lúc lên xe: “Dây an toàn”

Xấu hổ chết đi được!

Nhìn dây an toàn trên người chậm rãi được tháo ra, Lý Lan Hoa nghĩ đến biểu hiện của chính mình giống như là một cô gái bị vũ nhục, khuôn mặt đỏ bừng, sau khi lần nữa nói tiếng “Cảm ơn” liền ngay lập tức bò xuống xe.

Lúc đóng cửa xe, Trần Văn Sáng giống như suy tư gì đó, do dự rồi mở miệng nói: “Cháu còn nhỏ, cho dù đã đủ mười tám tuổi rồi nhưng mấy chỗ giống như quán bar cũng nên ít đi thôi, không an toàn!”

“Cháu biết rồi, tạm biệt chú nhỏ!”

Lý Lan Hoa làm ra vẻ cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật đầu Trần Văn Sáng cũng không tiếp tục dài dòng, trực tiếp dẫm chân ga rời đi.

Nhìn thấy chiếc xe Jeep kia rời khỏi tầm mắt, Lý Lan Hoa yên lặng lau mồ hôi, rốt cuộc cũng tiễn ông Phật kia đi rồi!

Bảy giờ sáng, đám học sinh ôm sách giáo khoa đi về hướng phòng học.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi