ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1911

Bây giờ những người đàn ông đẹp trai cao to đều yêu nhau hết rồi, điều này khiến cho các chị em phụ nữ cảm thấy đau lòng, mặc dù chỉ nghe người làm nói bừa bãi linh tinh nhưng không có lửa thì làm sao có khói.

Nếu là người đàn ông bình thường thì làm gì có ai sau khi cưới vợ lại không động vào vợ mình dù chỉ một chút.

Lý Lan Hoa len lén vỗ miệng mình.

Nhìn gò má anh, vẻ mặt của cô càng khó hình dung hơn ‘Vậy cái này.

Anh ấy là công hay là thự?

Đây đúng là một vấn đề sâu xa đáng suy ngắm nha!

Trần Văn Sáng đã nhập ngũ nhiều năm, so với người bình thường càng cảnh giác hơn, đương nhiên có thể cảm nhận được ánh mắt nhìn trộm của cô, khi đèn tín hiệu giao thông màu đỏ chuyển thành xanh, xe tiếp tục chạy thì cô bất ngờ không kịp đề phòng bị anh liếc mắt nhìn: “Cháu đang nhìn cái gì?”

Sống lưng Lý Lan Hoa đột nhiên căng thẳng.

Anh có đôi mắt đen sâu thẩm có thể nhìn rõ lòng một người, nhất là khi nhìn thẳng vào họ, giống như muốn nuốt chửng linh hồn của họ vào khiến cho người đó ở trước mặt anh cảm thấy bản thân mình là trong suốt vậy.

Cô hoảng sợ không biết phải giải thích như thế nào thì một tiếng động “Ục ục ục” vang lên, bên trong xe vốn đang yên tĩnh lại trở nên rõ ràng.

Bên tai Lý Lan Hoa rủ xuống vài sợi tóc, ngượng ngùng nói: “Vừa rồi ở bữa tiệc có quá nhiều người, cháu chưa ăn no…”

Thấy ánh mất anh nhìn thẳng về phía trước, cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm sờ bụng nhỏ vừa lập công của mình.

Chiếc xe jeep tiếp tục chạy về phía trước năm phút thì đột nhiên dừng lại ở ven đường bên phải.

Lý Lan Hoa lo lắng nhìn anh ngập ngừng n “Xuống xe” Trần Văn Sáng trầm giọng nói.

‘Chú nhỏ?”

“Hả?” Lý Lan Hoa ngẩn người nhìn anh. Cô chỉ vừa mới nghĩ trong lòng vẫn chưa nói ra mà.

Trần Văn Sáng một tay cầm vô lăng, cau mày thúc giục: “Xuống xe đứng bên đường đợi chú.”

Lý Lan Hoa. ”..”

Nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị lạnh lùng của anh, cô không dám nói gì nữa, chỉ có thể tháo dây an toàn rồi nhảy ra khỏi xe. Nhìn thấy cửa xe đóng lại, xe .Jeep lái thẳng về phía trước, Lý Lan Hoa một mình đứng ở ven đường, cảm giác mình giống như một con mèo con hay con chó con tôi nghiệp bị vứt bỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy đáng thương. Hừ hừ, cô ấy muốn tìm ông nội cáo trạng.

Ngay khi cô đang cân nhắc xem mình có nên bắt taxi về trường hay không thì cô phát hiện chiếc xe Jeep đó vẫn không có đi xa mà mà quay đầu ở một ngã rẽ, sau đó đậu vào một bãi đậu xe bên đường. Sau đó, bóng dáng cao lớn, vững chãi mang cho người ta cảm giác an toàn của Trần Văn Sáng dần xuống hiện, anh băng qua vạch kẻ đường dần tiến lại phía cô “Đi thôi” Trần Văn Sáng nói Lý Lan Hoa chớp mắt, nhưng cũng không có phản ứng gì. Trần Văn Sáng cất chìa khóa xe vào trong túi quần, tuy là đường hai chiều nhưng bên phải toàn bộ vạch chỉ đường là màu vàng, căn bản không có cách nào dừng lại, chỉ có thế qua phía đối diện để đỗ xe nhưng thật ra mắt anh ta vẫn chưa từng rời khỏi cô.

Trần Văn Sáng cau mày: “Không đói à?”

Lý Lan Hoa nghe lời anh ta nói, quay sang nhìn theo tầm mắt của anh ta thì phát hiện bên cạnh quả nhiên có một tiệm mì Ramen. Phản ứng của cô trước tiên là sửng sốt sau đó lập tức vô cùng vui vẻ, quên luôn cả việc mới lúc nãy cô còn quyết tâm cáo trạng người ta, cô vô cùng vui vẻ chạy theo Trần Văn Sáng như một cái đuôi nhỏ: “Chú nhỏ, chờ cháu với”

Cửa hàng bây giờ rất đông khách, đặc biệt là ở sảnh tầng 1. Người phục vụ dẫn họ vào một cái bàn ở vị trí trong cùng. Lý Lan Hoa ngồi xuống sau đó lập tức gọi một tô mì ramen thịt bò thật lớn. Trần Văn Sáng ngồi đối diện cô duỗi đôi chân dài, tựa hồ như chỉ là đưa cô đến ăn mì, anh ta châm một điếu thuốc, bàn tay còn lại đặt ở trên bàn ăn nhẹ nhàng gõ từng nhịp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi