ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1949

Lý Lan Hoa chống đỡ cánh tay của cô, nửa người dựa vào đầu giường, sắc mặt không tốt nhìn người đối diện.

“Giờ cậu nhìn đủ chưa?”

“Lý Lan Hoa, cậu không sao chứ?”

Chu Kỳ Kỳ đặt bó hoa lên bàn bên cạnh rồi ngồi xuống ghế cạnh đó.

Không đợi cô trả lời, cô ta đã mở miệng lên tiếng trước.

“Hôm nay tôi đến đây, ngoài việc thăm bệnh thì còn một chuyện muốn nói với cậu!”

Lông mày Lý Lan Hoa nhíu mày chặt hơn.

Nói nghe cho hay là muốn đến thăm bệnh nhưng ý tứ thật sự cũng không quan tâm nhiều lảm, trọng tâm là ở nửa câu sau.

“Có chuyện gì vậy?” Cô hỏi một cách bình tĩnh. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Chu Kỳ Kỳ đan hai tay vào nhau, dáng vẻ giống như là đang hồi tưởng, giọng điệu rất trâm nói.

Chuyện chụp ảnh và gửi thư nặc danh trước đây. Tôi thừa nhận hành động đó của tôi là sai trái. Bây giờ tôi trịnh trọng xin lỗi cậu, tôi hy vọng, cậu có thể tha thứ cho tôi! Sau khi tha thứ cậu đi nói giúp tôi với lãnh đạo nhà trường cùng các giáo viên đừng đuổi học tôi! Cậu là người trong cuộc nói không còn so đo, bọn họ cũng sẽ chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không!”

Sau khi nghe xong, khóe miệng Lý Lan Hoa giật giật.

Tâm mắt lướt qua bó hoa trên tủ bên cạnh. Bó hoa rất nhỏ, tống cộng chỉ có vài cành và có vài cành hoa đã héo rủ cả rồi. Chúng chỉ đơn giản là mua được ở ven đường, không chân thành chút nào.

Trong lời Chu Kỳ Kỳ vừa rồi đã nói, thật ra cô cũng đoán được một chút, ý không ở trong lời.

Cô ta cầu xin lãnh đạo nhà trường và giáo viên nhưng vô ích, cuối cùng không còn cách nào khác đành phải chạy đi tìm cô cầu cứu, đến trong phòng bệnh trình diễn một màn thế này.

Lý Lan Hoa lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không giúp được.”

“Tại sao cậu không giúp được?” Chu Kỳ Kỳ có chút kích động, sảc mặt tái nhợt nói.

“Lý Lan Hoa, tuy răng bức ảnh là tôi ám hại cậu nhưng không phải rốt cuộc cậu cũng không có việc gì sao? Còn bài viết nặc danh, hiệu trưởng thanh minh cho cậu, hơn nữa cậu không chỉ giải thích còn làm cho tôi xấu hổ và bị chế giu trước mặt toàn bộ các học sinh trong trường, giờ còn phải đối mặt với nguy cơ bị đuổi học. Tất cả mọi người đều là bạn cùng lớp, làm người cần có chút lương thiện, không cần thiết phải đuổi tận giết tuyệt đi!”

Thấy cô không chút động lòng, Chu Kỳ Kỳ từ trên ghế đứng lên như vừa bị sỉ nhục: “Vừa rồi tôi đã ăn nói rất khép nép giải thích với cậu, muốn cậu có thế tha thứ tôi. Cậu còn muốn tôi phải thế nào nữa? Cậu cứ bụng dạ hẹp hòi như vậy sao, chẳng lế cậu còn muốn tôi quỳ xuống xin lỗi cậu mới được sao?”

Lý Lan Hoa kém chút bị chọc giận quá mà cười lên.

Hóa ra đây là bộ dạng của việc đánh rơi đạo đức sao?

Rõ ràng Chu Kỳ Kỳ là người đã làm điều sai trái, chủ động hãm hại người khác. Vậy mà cô ta còn có thế kiêu ngạo như vậy, cô là nạn nhân, tha thứ hay không tha thứ là việc của cô, không tha thứ thì cô sẽ trở thành người hẹp hòi sao.

“Chu Kỳ Kỳ, cậu không cần quỳ với tôi, bởi vì cho dù cậu có quỳ cũng vô dụng!” Lý Lan Hoa mím miệng, bình tĩnh tiếp tục nói.

“Chính cậu là chuyện sai trái thì tự nhận sự trừng phạt đi. Mà cậu cũng không nên đến tìm tôi vì trường học cũng không phải do tôi mở.”

Nếu như đối phương thực lòng ăn năn hối hận, cô có lẽ sẽ còn động lòng trắc ẩn.

Nhưng rõ ràng là cô ta chạy đến đây để giả vờ xin lỗi, cô cũng không phải là người ngu ngốc mà không nhận ra điều đó”!

Cậu..” Hai mắt Chu Kỳ Kỳ đỏ hoe, oán hận.

Chính vì cô ta đã quá cùng đường mạt lộ, cô ta đã tìm kiếm tất cả lãnh đạo và giáo viên của trường xin giúp đỡ nhưng đều vô ích. Nên cô ta mới chạy đến đây, hạ thấp bản thân xin lỗi, vậy mà cô còn không có một chút ý tứ bị thuyết phục”!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi