ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1952

Bởi vì trong phòng bệnh rất yên tĩnh, cho nên dù âm thanh rất nhỏ.

nhưng lúc này cũng có đặc biệt vang dội, cả hai người đều sửng sốt.

Rất dễ nhận ra, đây là hiệu quả của việc đi lại liên tục trên hành lang vừa rồi.

Lý Lan Hoa hóa đá tại chỗ, trên mặt đỏ lên nhanh chóng với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, như là cây cỏ sinh trưởng, lan tràn sang bên tai, cuối cùng là cả cố và mặt đều đỏ rực.

‘Vốn chuyện này cô muốn giải quyết ở trong toilet hoặc nơi nào đó vắng lặng vào thời điểm thần không biết quỷ không hay, chỉ là không ngờ răng, không sớm không muộn, chuyện này lại xảy ra ngay ở trước mặt anh…

Hối hận cũng đã quá muộn rồi”

Lý Lan Hoa giấy dụa ở phút cuối, lắc đầu như trống thanh minh: “Không phải cháu đâu!”

Khóe môi Trần Văn Sáng hơi co rút, nghiêm trang nói: “Vừa rồi cháu nói đói bụng đúng không? Bây giờ có thể ăn được rồi, chú đi đến quán ăn đối diện mua cháo cho cháu.”

Lý Lan Hoa khóc không ra nước mắt.

Nhìn thân hình cao lớn của anh ta đi ra khỏi phòng bệnh, cô ấy lập tức chui đầu vào chăn.

Hu hu hụ, thật sự không muốn sống nữa”

Giữa trưa ngày ba ngày sau, trường trung học phổ thông Thanh Diệp, Xe taxi dừng lại, Lý Lan Hoa cất tiền lẻ lại vào gốii, ôm túi xách xuống dưới xe, sau khi chào hỏi mấy bảo vệ ở cửa, cô ấy đi vào từ đường cửa phụ.

Lúc này đúng thời gian nghỉ trưa, sân trường không có nhiều người, nhưng chưa đi được mấy bước thì nhìn thấy ba người bạn cùng phòng ký.

túc xá đã đứng chờ mình từ sớm.

“Lan Hoai”

Ba cô gái đồng thời tiến lên vây quanh cô ấy, hai người khoác hai bên tay cô ấy, người còn lại trực tiếp kéo lấy túi mà cô ấy đang ôm.

Tạ Á Nam kinh ngạc hỏi: “Lan Hoa, sao cậu ra viện sớm vậy, hôm trước lúc bọn tớ đi thăm cậu, không phải nói cậu cần năm viện một tuần nữa à?”

Lúc trước các cô còn bàn nhau hôm nào lại xin nghỉ để thi bệnh viện thăm cô ấy, không ngờ cô ấy đã trở lại rồi Trên mặt Lý Lan Hoa hiện lên vẻ mất tự nhiên, xấu hổ nói: “Khụ, ở lâu trong bệnh viện cảm thấy chán quá, dù sao cũng không có vấn đề gì lớn”!

Hơn nữa tớ cũng hỏi bác sĩ chính rồi, cơ thể tớ tốt lảm, hồi phục không tệ, cho nên xuất viện trước hai ba ngày cũng không vấn đề gì!”

Trên thực tế, sao có thể là cô nãm chán được, là do gây ra chuyện không còn mặt mũi gặp người ta thôi lần thả bom đã phá hủy tất cả”!

“Vậy là tốt rồi!” Ngô Tĩnh ở bên cạnh gật đầu: “Dù sao viêm ruột thừa cũng chỉ là tiểu phẫu, xuất viện trước cũng không sao, bình thường nhớ chú ý ăn uống là được! Vê sau mấy chuyện sinh hoạt dọn dẹp trong lý túc xá cứ giao hết cho chúng tớ đi!”

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của ba người bạn trong ký túc xá, Lý.

Lan Hoa cảm thấy rất ấm áp.

Lâm Vũ nãy giờ vẫn chưa nói gì, lúc này mới kích động chen vào: “Lan Hoa, cậu trở về thật đúng lúc!”

“Hả?” Lý Lan Hoa khó hiếu.

Lâm Vũ nhướng mày với cô ấy, nụ cười đặc biệt thoải mái vui vẻ: “Ha ha, cậu tuyệt đối không thế tưởng tượng được đâu, bây giờ cậu cực kỳ nổi tiếng trong trường đấy!”

“Hả?” Lý Lan Hoa nháy mắt.

Ngô Tĩnh cười híp mắt nói: “Lâm Vũ không lừa cậu đâu, độ nổi tiếng bây giờ của cậu so với lúc vừa chuyển vào học còn cao hơn gấp đôi”!

Không đúng, chắc là hơn gấp đôi rồi”!

“Hai người các cậu nói cũng đúng! Lan Hoa, tớ vui đến chết mất!”

Lâm Vũ gật đầu hùa theo, giải thích cho cô nghe: “Lúc trước liên tục có hai bài đăng ẩn danh, sau đó được làm sáng tỏ nên mọi người đều biết Chu Kỳ Kỳ hãm hại cậu, những người đã nghĩ sai cho cậu và nói xấu cậu cảm thấy áy náy và muốn xin lỗi cậu, vậy nên càng ngày càng có nhiều người ủng hộ cậu hơn! Nói tóm lại bây giờ độ nổi tiếng của cậu cực kỳ lớn mạnh, ai ai cũng biết đến cậu hết!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi