ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1991

Lý Lan Hoa hai tay nhẹ nhàng kéo dây an toàn, nghiêng đầu nhìn cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ xe, trong đôi mắt trong trẻo của cô ấy hiện lên một tia sáng lấp lánh trong ánh chiều tà.

Khi đến gần công viên giải trí, vòng đu quay đặc trưng nhất xuất hiện trong tâm mắt.

Do ngày cuối tuần nên đông khách hơn bình thường, sau khi đậu xe xong, Trần Văn Sáng lấy ví đi xếp hàng mua vé.

Lý Lan Hoa ngoan ngoãn chờ ở ngoài đám đông như cô vợ nhỏ chờ chồng, điện thoại di động trong túi bỗng chốc rung lên, cô ấy lấy ra, là tin nhắn của Thẩm Quân Sơn gửi đến.

“Làm gì vậy, cùng ra quán net chơi game không?”

Lý Lan Hoa liếc mắt nhìn người đàn ông đang dựa vào cửa sổ tìm tiền lẻ, gõ tin nhân lại: “Cậu chơi đi, tớ không có rảnh!”

Kim Mao: “Cậu mà bận gì chứ?”

Lý Lan Hoa: “Hẹn hò!”

Kim Ma: Một giây tiếp theo, có cuộc điện thoại gọi đến, trong tâm mắt, Trần ‘Văn Sáng dáng người cao lớn, rần chắc đang tiến về phía cô ấy với hai tấm vé trên tay.

Lý Lan Hoa cũng không cần nghĩ ngợi gì nhiều liền không chút do dự cúp máy, cô ấy sợ bị quấy rầy nên dứt khoát tắt máy.

Trần Văn Sáng đưa cho cô ấy một cái vé vào cổng: “Chúng ta vào thôi!”

“Ừm!” Lý Lan Hoa gật gật đầu, ngoan ngoãn đi theo phía sau.

Ở trong tầm nhìn của cô ấy là bờ vai rộng và mạnh mẽ của anh, nhịp tìm của cô ấy tăng nhanh. Cô ấy vừa mong chờ vừa háo hức về lần “hẹn hờ” tiếp theo giữa hai người Khi bọn họ bước vào, trời còn chưa tối hẳn, buối biếu diễn tối còn chưa có bắt đầu nhưng bên trong vẫn còn rất đông người, ngoại trừ những người mang theo trẻ con đến chơi, phần lớn còn lại đều là các cặp đôi yêu đương, ai ai cũng ngọt ngào, bầu khí khí vui vẻ lan tràn ở khắp mọi nơi Nghĩ đến bọn họ cũng là một cặp, Lý Lan Hoa khẽ cần miệng có chút ngượng ngùng Sau khi bước vào công viên, có một loạt các trò chơi giải trí rực rỡ muôn màu giữa những tán cây.

Ngay cả trong một không gian sôi động và ồn ào như vậy, Trần Văn Sáng vẫn như một con hạc cao cao độc hành, như thể anh biến mọi thứ xung quanh làm phông rền cho mình.

Anh ta ăn mặc rất đơn giản, chân mang một đôi boots quân đội, đường nét cơ thể rõ ràng, lạnh lùng nhưng lại rất anh tuất Anh ta cao lớn và vững chãi, thản nhiên đứng ở đó, giống như một cây tùng đột ngột vươn lên từ mặt đất.

Nhận ra mình vậy mà lại nhìn anh ta thất thần, Lý Lan Hoa thầm hảng giọng, nhanh chóng chuyến hướng chú ý, chỉ vào thuyền hải tặc trước mặt “Chú nhỏ, chú có thích chơi trò này không?”

Trần Văn Sáng im lặng không nói Thấy anh ta cau mày, ánh mắt nhìn về phía con tàu hải tặc đang lắc lư cùng du khách đang la hét, Lý Lan Hoa chớp chớp mắt: “Chú chưa từng chơi sao?

“Chưa” Trần Văn Sáng lắc đầu.

Nghe vậy Lý Lan Hoa sửng sốt, không khỏi hỏi: “Chú nhỏ, không phải là chú chưa từng tới công viên giải trí đó chứ?

Trần Văn Sáng trầm ngâm trả lời: “Đây là lân đầu tiên”

“Hả?” Lý Lan Hoa kinh ngạc mà hoài nghỉ nhìn anh ta: “Vậy lúc chú còn nhỏ, bố mẹ không dẫn chú đến công viên chơi sao?”

“Ừm” Trần Văn Sáng gật đầu.

Lý Lan Hoa nhất thời thấp giọng nói: “Trời ạ, tuổi thơ vui vẻ nhất là được chơi ở công viên trò chơi đó, vậy hồi nhỏ chú chơi cái gì?”

Mặc dù mất mẹ từ khi còn rất nhỏ, người bố vừa mới tìm được cũng qua đời, nhưng bố mẹ nuôi ở thị trấn rất tốt với cô ấy, mỗi khi bố Lý có tiền thưởng, ông đều dắt tay cô đi chơi công viên trò chơi.

Cô ấy thực sự không lừa gạt ông nội, cô ấy sống rất tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi