ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 2030

“Chú nhỏ…” Lý Lan Hoa lúc này mới ngẩng đầu, nhìn về phía đối diện mở miệng.

Trần Văn Sáng đặt cốc nước lọc vừa mới căm xuống, nhàn nhạt đáp: ‘Ừm?

Hứa Anh Luân không quan tâm lắm tới mấy người thừa thãi trên bàn ăn, chỉ tiếp tục nói: ‘Anh rể, tôi nghe nói sắp tới đợt kêu gọi đi lính rồi hả! Ở chỗ tôi có một thẳng nhóc là con của ông chủ, ngày thường ngang bướng lại toàn gây phiền phức, ông ấy muốn đưa nó vào quân đội cố gắng rèn giữa!”

*Có thể điền vào phiếu đăng ký” Trần Văn Sáng trầm giọng đáp.

“Vậy được, tôi về sẽ nói với ông ấy một tiếng!”

“Ừm”

Lý Lan Hoa nghe hai người nói chuyện, lẳng lặng nuốt xuống miếng cơm.

Thực ra bao tử cô ấy rất no, không ăn thêm được món nào nữa. Chỉ là cô ấy muốn tìm một lý do để ngồi xuống mà thôi Giữa lúc đầu óc đang mờ mịt, cô ấy nghe thấy tiếng của ông cụ Hứa ôn tồn hỏi: “Lan Hoa, thi đại học xong rồi hẳn là rất thánh thơi nhỉ? Có muốn học gì không, hay là đi đâu đó chơi chẳng hạn? Ông thấy gần đây rất thịnh hành mấy chuyện du lịch sau tốt nghiệp với cảm trại hè, ông đăng ký cho con một khóa nhé?”

“Không cần đâu ông nội!” Lý Lan Hoa lắc đầt được việc làm thêm rồi”

“Dạo này con kiếm Ông cụ Hứa nghe thế bèn kinh ngạc, lại chau mày: “Sao lại chạy đi làm thêm rồi, nếu như con thiếu tiền dùng thì cứ nói với ông nội Lý Lan Hoa mỉm cười giải thích: ‘Không phải, là con muốn nhân dịp này để rèn giữa mình một chứt!”

“Vậy có mệt hay không hả?” Ông cụ Hứa quan tâm hỏi.

“Không mệt!” Lý Lan Hoa lắc đầu thêm lần nữa, khóe mắt len lén liến nhìn về phía đối diện.

Trần Văn Sáng lúc này đang gắp miếng cá từ trong dĩa cá đã róc xương đặt ở trên bàn, vẻ mặt chuyên chú không hề để tâm tới câu chuyện mà cô ấy và ông nội đang nói.

Lý Lan Hoa nắm chặt đũa trong tay, trong lòng buôn bực.

Bữa ăn này kéo dài hơi lâu, ông cụ Hứa và Hứa Anh Luân ở trong buổi tiệc đều uống rượu, chỉ có Trần Văn Sáng vì lái xe đến cho nên không.

uống. Ba người đàn ông cứ mãi trò chuyện, đợi đến lúc kết thúc thì trời cũng đã tối.

Nhìn thấy Trần Văn Sáng cầm lấy chia khóa xe trên tay.

Lý Lan Hoa cũng thuận mắt nhìn ra bên ngoài, vừa định mở miệng, ông cụ Hứa đã lên tiếng trước, mỉm cười nhìn về phía con rế nói: “Văn Sáng, con sẵn tiện giúp bố đưa Lan Hoa về chút nh?”

Đụng phải ánh mắt của bố vợ giữa không trung, Trần Văn Sáng khẽ đảo yết hầu Ánh mắt khẽ thu lại, anh ta trầm giọng nói: ‘Không tiện lầm, con còn có việc”

“Vậy thôi được!” Ông cụ Hứa gật đầu cười sâu hơn một chút, cũng không làm khó dễ Trần Văn Sáng đứng lên: “Con đi trước ạ”

“Ừm, lái xe trên đường chậm chứt” Ông cụ Hứa cười dặn dò, ánh mắt sau đó lại chuyển về phía cháu gái, vô vỗ tay của cô ấy: “Lan Hoa, vậy chờ lát nữa ông kêu tài xế trong nhà chở con nhé?”

Tay Lý Lan Hoa nắm chặt đến móng cầm sâu vào lòng bàn tay, cô ấy mỉm cười lộ ra hai lúm đồng tiền: “Không cần đâu ông nội, cũng còn sớm mà, con bất taxi về là được rồi!”

“Vậy không được, cứ để cho tài xế trong nhà chở con, không thì ông không yên tâm!” Ông cụ Hứa nói.

“Vâng, nghe theo ông!” Lý Lan Hoa gật đầu.

Ánh mắt lơ đễnh ngó ra phía ngoài cửa sổ, chiếc xe quân đội màu xanh đậu ở trong sân kia đang nổ máy chạy đi. Giống như đêm đó ở bệnh viện, không một chút chân chừ mà biến mất trong màn đêm Anh ta lúc này không chỉ là cố ý lảng tránh, mà rõ ràng là đang trốn tránh.

Ai bảo cô ấy lựa chọn phá vỡ vỏ bọc đó chứ.

Hai mươi ngày sau, đã có kết quả của kỳ thi đại học.

Lý Lan Hoa cũng giống những người bạn khác, đã viết xong giấy đăng ký nguyện vọng rồi Sau khi kỳ thì Đại học kết thúc, cô ấy không có trở về Cần Thơ liền, vẫn tiếp tục lựa chọn ở lại Sài Gòn.

Không phải là không nhớ bố mẹ nuôi, mấy tháng chuyến tới trường làm cô ấy rất nhớ bọn họ. Mà bố mẹ nuôi biết rõ cô ấy ở lại Sài Gòn sẽ có ông cụ Hứa chăm sóc, dĩ nhiên cũng không ngăn cản, cho rằng cô ấy muốn ở lại đây chơi thêm một thời gian.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi