ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 2041

Cửa chống trộm được đấy ra từ bên trong, Lý Lan Hoa không nhịn được bước lên một bước.

Môi cô khẽ nhếch, thoáng hiện lên lúm đồng điếu nhạt, “Chú Chữ cuối cùng đột nhiên im bặt không thể thốt lên lời, cả người cô như bị đóng đinh tại chỗ.

Người đứng bên trong không phải Trần Văn Sáng mà là Triệu Thanh Chỉ.

Cô ta khoác lên người bộ áo choàng tắm màu trắng, mái tóc đen tuyền buông nhẹ trên vai, hiện lên xương quai xanh và cố thiên nga quyến rũ làm nổi bật lối trang điểm nhẹ nhàng tự nhiên, phong tình vô hạn.

Đôi mất cô tràn ngập sóng to bão táp, từng cơntừng cơn cuồn cuộn, dường như sắp nhấn chìm cô.

“Là Lan Hoa à!” Triệu Thanh Chỉ sau khi thấy cô cũng ngẩn người, ánh mắt nhìn cô cũng có chút tránh né.

Sư né tránh vào giờ phút này thât đáng để tìm hiểu đến cùng.

Đầu lưỡi của Lý Lan Hoa như bị cứng đờ, động nửa ngày trời mới phát ra được một P “Ai đến vậy?”

Lúc này vang lên giọng nam trầm thấp.

Nhìn lướt qua bả vai Triệu Thanh Chỉ, Lý Lan Hoa nhìn thấy một thân hình khoẻ mạnh to lớn xuất hiện phía sau.

Có vẻ là từ trong phòng tắm bước ra, vì anh ta cởi trần thân trên, chỉ vất khăn tắm quanh eo, vai rộng chân dài, vòng ngực sẵn chắc, mỗi một đường cong cơ bắp đều tràn trề năng lượng, trên đó còn vương vài giọt nước chưa kịp lau khô.

Ngũ quan anh tuấn, gương mặt lạnh lùng, lúc này lại lộ vẻ biếng nhác.

Cảnh này thật lầm ướt át.

Lý Lan Hoa nhìn khăn tắm trên người bọn họ, nhìn đăm đăm không chớp mắt.

“Hai ngư Cô nuốt nước bọt, ngẩn người tựa như bị cướp mất linh hồn.

Lý Lan Hoa nhìn anh ta rồi lại nhìn Triệu Thanh Chị, hai người đứng trông có vẻ vô cùng thân thiết, trước khi cô gõ cửa trong này xảy ra chuyện gì cô đã rõ rành rành.

Khoé mắt cô khẽ lướt, trên mặt đất dương như còn trải đầy quần áo lộn xôn của hai người, chứng tỏ hai người đã có trận kịch mây mưa liệt cỡ nào.

Không thể nào nhìn thêm nữa, nhìn nữa không khác nào đang lăng trì cô.

Trái tìm ngày một tru nặng.

Chạm đến đáy cốc, vỡ thành đống máu thịt mơ hồ.

Trần Văn Sáng nói: “Vào rồi nói”

Dưới đáy mắt anh ta thoáng hiện lên một tia không nỡ, nhanh đến nỗi Lý Lan Hoa còn chưa kịp nhận ra, còn tưởng rãng ảo giác.

“Không, không cần đâu!” Cô lắc đầu nguầy nguậy, bất giác lui người về sau, ngây ngốc nhả ra từng chữ: “Xin lôi, cháu làm phiền rồi, cháu chỉ đến để đưa thuốc…”

Cuối đầu nhìn bao thuốc trong tay, cô cảm thấy nực cười cực kỳ, Làm gì có bệnh nào chứ, chỉ là cái cớ để lơ cô mà thôi, anh ta chỉ muốn ở bên Triệu Thanh Chỉ Ai ngờ cô lại cất công chạy đến đây, như một con ngốc.

Tình huống khó xử ào ào kéo đến, Lý Lan Hoa không thể đợi thêm giây phút nào nữa liền xoay người chạy trốn.

Lòng bàn tay ấn lên nứt bấm thang máy, nhưng mà tốc độ lên xuống của thang quá chậm, cô đấy cửa lối thoát hiểm điên cuồng chạy xuống cầu thang dài như vô tận.

Chả trách anh ta đối xử với cô thờ ơ như vậy.

Thì ra bên cạnh anh ta sớm đã có một người So với người vừa thành thục vừa hấp dẫn như Triệu Thanh Chỉ, cô căn bản chỉ là một đứa trẻ không hiếu chuyện, nghĩ đến chuyện tối qua cô cư nhiên cởi áo trước mặt anh ta, ngay cả lông mày anh ta còn chẳng thèm động đậy, có lẽ bây giờ trong lòng anh ta đang cười nhạo cô.

Nghĩ đến việc Triệu Thanh Chỉ là giáo viên mỹ thuật, người phụ nữ mang đậm hơi thở nghệ thuật này quả thật rất xứng với anh ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi