ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 2053

Trong lòng Trần Văn Sáng chấn động.

Anh biết rõ bóng ma trong lòng cô ấy, biết chứng sợ máu của cô ấy là từ đâu mà có.

Còn nhớ rõ lúc cô nằm trên giường bệnh nắm chặt lấy khăn trải giường, nói cho anh biết bố mẹ cô qua đời do tai nạn xe cô, chỉ có cô may mắn sống sót, cô cúi đầu khi nói những điều này, anh lại chú ý tới bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặt đến mức nổi cả khớp xương, có thể thấy được cô sợ hãi tới mức nào.

Chỉ là, cô muốn vượt qua căn bệnh này mà chạy đi đối mặt với cảnh tượng đáng sợ như vậy…

Nhất định cô rất sợ hãi!

Cho dù ngất hết lần này đến lần khác cũng không thể lung lay quyết tâm của cô, dũng cảm tiến về phía trước như vậy, liều lĩnh như vậy!

Học y vì anh, cuối cùng lại bị anh tàn nhân từ chối.

Sau khi Trần Văn Sáng biết chuyện cô đi làm thêm sau khi vào đại học, anh †a từng nghe được trong bữa ăn ở nhà họ Hứa một lần, chẳng qua lúc ấy anh ta làm bộ không nghe thấy.

Sau đó nghĩ đến cô ấy từng nói muốn học y, chỉ nghĩ lời nói bồng bột của trẻ con, hoàn toàn không ngờ cô ấy lại trả giá nhiều như vậy…

Châm một điếu thuốc khác, dưới ánh trăng sương mờ mịt, đôi mắt anh ta sâu thăm thẳm.

Trần Văn Sáng cảm thấy dây leo trong lòng mình sớm đã héo rũ.

Hiện giờ lại như sống lại một lần, †ươi xanh mơn mở, quấn quanh lấy trái †im anh ta.

Thẩm Quân Sơn hoàn thành nhiệm vụ, ngáp một cái rồi xoay người quay về lều trại đi ngủ, tiêu sái lắc mái tóc vàng, ẩn sâu công cùng danh!

Ánh mắt trời ấm áp chiếu sáng đất trời.

Cuối cùng tối hôm qua cũng tạnh mưa, thời tiết trong lành đón chờ ngày mới, tuy răng nhiều mây nhưng đây cũng là dấu hiệu tốt.

Nhưng vì mới mưa xong, cho nên không khí lúc này vân hơi ẩm ướt.

Lý Lan Hoa bận rộn đến tận trưa, liên tục đổi thuốc cho mấy người bị thương, tối hôm qua thầy giáo Trương Bình thức đến tận khuya, không thể chịu nữa nên đã về ngủ bù, cô ấy đi ra ngoài nhận đồ ăn.

Đồ ăn được đưa đến khua thiên tai, đều là chút thức ăn chống đói, không thể bắt bẻ.

Vừa đi ra khỏi lầu trại đã nhìn thấy mấy người mặc đồ màu xanh biếc, tuổi không lớn, cô cảm thấy người đứng giữa khá quen mắt, hình như là anh bộ đội cô đã chữa trị vào buổi chiều ngày hôm qua.

Anh bộ đội bị đồng đội huých vào khuỷu tay, ánh mắt liếc về phía cô ấy, như là có ý bảo gì đó.

Không biết bị ai đá một cái, anh ta đỏ mặt đi về phía cô ấy.

Anh bộ đội đưa sữa và bánh mì trong tay cho cô ấy: “Bác sĩ Lý, cảm ơn hôm qua cô đã cứu tôi!”

Lý Lan Hoa cảm ơn rồi nhận lấy, cũng cười nói: ‘Sao lại là tôi cứu anh được, chỉ giúp anh xử lý miệng vết thương thôi! Đúng rồi, da anh hơi ngăm, lại bị thương trên trán, phải chú ý nhiều, nếu không để vết sẹo hiện rõ, sẽ không còn đẹp trai nữal”

“Vậy cũng cần cảm ơn bác sĩ Lý!”

Anh bộ đội bỏ bừng mặt.

Lý Lan Hoa bị gọi như vậy thì không khỏi ngượng ngùng: “Anh đừng gọi tôi là bác sĩ, năm nay tôi mới mười chín tuổi, mới lên năm hai đại học hồi tháng chín, thật ra không được coi là bác sĩ thật sự, chỉ giúp thây giáo một tay thôi! Có lẽ anh hơn tôi hai ba tuổi đấy, vẫn nên gọi thẳng tên tôi thì hơn!”

“Có thể sao?” Anh bộ độ hưng phấn hỏi lại.

“Đương nhiên rồi!” Lý Lan Hoa cười để lộ hai má lúm đồng tiền.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi