ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 2069

“Chú nhỏ, những điều này cháu biết hết cả rồi!” Lý Lan Hoa cắt ngang lời anh ta: “Cháu hiểu chú nói gì, cháu có tiêu chuẩn lựa chọn và quyền tự do của riêng mình… chú và dì Triệu yêu thương nhau như người nhà của mình là được rồi, không cân quan tâm đến cháu. Đến lúc đó hai người muốn tái hôn, cháu sẽ giúp chú nói tốt với ông ngoại, nhưng cháu không biết là có hiệu quả không!”

Nói cách khác, cô cũng đang nhắc nhở anh ta nếu đã không có tình cảm thì đừng quan tâm đến cô.

Giọng nói giống như vẻ mặt nhỏ bé của cô ấy, vừa lãnh đạm vừa xa cách, giống như tiếng vọng từ một thung lũng xa xôi, vô cùng trống rỗng.

Sau khi lùi lại nửa bước, Lý Lan Hoa ngẩng đầu: “Chú nhỏ, cảm ơn chú đã mang đồ ăn cho cháu. Cháu thật sự rất bận, cháu phải trở về trung tâm cứu hộ rồi!”

Cô đi vòng qua anh ta rồi bước ra khỏi lều.

Trần Văn Sáng cũng không ngăn cô lại nữa, sau khi điếu thuốc trong tay anh đã cháy hết, anh mới từ bên trong đi ra, đôi mắt hẹp dài lại phủ một tầng sương lạnh.

Đám cấp dưới không dám đến gần chào hỏi anh, ai nấy đều chào hỏi cho có phép rồi vội vã chạy ra xa.

Ngay từ khi anh ta lấy thức ăn từ Tiêu Tuấn Kiệt và đến lều của Lý Lan Hoa, với bản tính hay hóng hớt nên Lê Minh Hùng đã đi theo Trần Văn Sáng.

Anh ta cũng đã nghe lỏm được toàn bộ nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi.

Lê Minh Hùng chỉ nghĩ đến một chữ vào lúc này.

Ngày hôm qua anh còn hờ hững với em, hôm nay em sẽ để cho anh không với cao nổi…

Ái chà chà~ Dù sao anh ta cũng là người duy nhất đáng tin cậy bên cạnh anh cả, mặc dù Lê Minh Hùng không muốn gặp rắc rối nhưng anh ta vẫn mang một tấm lòng trung thành, oai phong lẫãm liệt hiên ngang đến hỏi.

“Đội trưởng Trần, có phải anh khó chịu trong lòng phải không?”

Trần Văn Sáng liếc xéo anh ta một cái, rất lạnh lùng, không trả lời, nhưng sắt mặt đen xì của anh ta biểu hiện rất rõ ràng.

Lê Minh Hùng yếu ớt hỏi: “Có cần tôi mua cho anh hai gói mì ăn liền không?”

Kể từ khi trở về sau khi tiễn Lý Lan Hoa ở sân bay một năm trước, anh ta đã phát hiện ra rằng sếp của mình khi đang có tâm trạng không tốt thì thường có những hành vi quái đản như vậy.

Tại sao lại bảo đó là những hành vi vô cùng quái đản, bởi vì nó rất ngây thơ, chỉ có trẻ con mới làm như vậy!

Lê Minh Hùng trở lại lều tìm được hai gói mì ăn liền, bèn hí hửng chạy trở lại bên cạnh Trần Văn Sáng.

Trần Văn Sáng ngồi sau xe tải quân sự, một chân dài buông thống xuống, chân dài kia giãm trên mặt đất.

Anh ta đang trầm mặc hút thuốc.

Đỉnh đầu, ánh mặt trời gay gắt thiêu đốt, cả người anh như hòa vào trung tâm ánh sáng, nhưng trên khuôn mặt khôi ngô ấy lại không có mồ hôi, ánh mắt lạnh lùng cô quạnh.

Lê Minh Hùng bước tới, cẩn thận đưa hai gói mỳ ăn liền cho anh ta.

Trân Văn Sáng vấn yên lặng ngậm điếu thuốc trong miệng, hung hăng xé rách bao bì gói mỳ.

Sau khi bóp nát gói mỳ thành vụn, †âm trạng u ám của anh cũng không cải thiện được bao nhiêu, anh ta cũng không bóp gói mỳ thứ hai nữa, bởi vì lương thực trong khu vực thiên tai có hạn, anh ta không thể tùy tiện lãng phí được.

Lê Minh Hùng ngồi xổm bên cạnh anh ta như một chú cún quân đội, nín thở quan sát từng hành động, biểu hiện trên gương mặt của anh ta, sau đó nghe thấy anh ta đột nhiên lẩm bẩm nói một câu.

“Lê Minh Hùng, tôi hối hận rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi