ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 2078

Vẻ mặt cô ấy có chút ngớ ngẩn, cô kinh ngạc hét lên: ‘Dì Triệu?”

“Lan Hoa, chúng ta lại gặp nhau rồi!”

Triệu Thanh Chi mỉm cười chào hỏi.

Ánh mắt của Lý Lan Hoa rơi vào hai người họ, sự thân mật rất tự nhiên như thể họ đã từng như thế này rất lâu rồi.

Cô không thể không quay đầu lại.

Triệu Thanh năm lấy cánh tay của người đàn ông, khóe miệng nở nụ cười nói: “Để dì giới thiệu với cháu một chút, đây là chồng của dì. Bọn dì đã kết hôn được hơn ba năm rồi!”

Chồng, hơn ba năm…

Lý Lan Hoa bị tin tức này làm đầu óc quay cuồng mất phương hướng.

Cô không nghĩ tới Triệu Thanh Chi lại là phụ nữ đã có chồng, hơn nữa còn kết hôn hơn ba năm rồi.

Dựa vào khoảng thời gian trong lời nói, lúc một năm trước cô nhìn thấy Triệu Thanh Chỉ thì đối phương cũng đã kết hôn được hai năm rồi?

Như vậy đây là tình huống gì?

Chẳng lẽ Trần Văn Sáng thông đồng với vợ của người khác?

Suy nghĩ này vừa mới nảy ra thì bị cô nhanh chóng huỷ bỏ.

Anh ấy không phải là người như vậy!

Chẳng biết tại sao nhưng Lý Lan Hoa rất chắc chắn điều này.

Bằng việc anh vào quân đội nhiều năm nay, bằng nhân phẩm và tính cách của anh, cô không nghĩ là anh sẽ làm ra chuyện không có đạo đức như vậy, cho dù anh có khoác lên người quân trang hay không thì đều có khí chất chính ỨC: Cô theo bản năng liếc mắt nhìn người bên cạnh.

Phát hiện trên mặt Trần Văn Sáng không có biểu tình gì khác,không có tức giận lại càng không có bất ngờ.

Người đàn ông đi đến trước mặt Trân Văn Sáng, buông Triệu Thanh Chi ra, đứng thẳng chào kiểu quân đội: “Đội trưởng Trần!”

Trân Văn Sáng nhàn nhạt gật đầu: Sử”

Đây là nghi lễ của cấp dưới khi gặp cấp trên.

Nhưng một giây tiếp theo, môi mỏng của Trần Văn Sáng nhẹ nâng lên, trêu ghẹo nói: ‘Làm sao lại đi chậm thế, Dật Phi, tài lái xe của cậu giảm rồi.”

Bành Dật Phi thẳng thắn cười to: “Ha ha, bởi vì trong xe còn có vợ tôi, sợ cô ấy say xe đương nhiên phải đi chậm một chút, tôi đã mang đủ vật liệu quân khu đến rồi, tranh thủ thời gian cho người tới chuyển đi! Tìm một nơi cho bọn tôi nghỉ ngơi một chút, rạng sáng mai hơn ba giờ tôi lên đường!”

Hai người nói chuyện xong, kề vai sát cánh hướng về phía quân đoàn bước đi.

Nhìn tấm lưng và giọng nói cười của họ hình như quan hệ cũng rất tốt.

Thấy chồng đi theo Trần Văn Sáng, Triệu Thanh Chi cũng đi đến trước mặt cô, cười nhẹ ôm vai cô: “Lan Hoa, một năm không gặp, cháu đẹp lên rất nhiều, ngay cả dì là phụ nữ mà không khỏi nhìn cháu lâu hơn đấy!”

Lý Lan Hoa liếm môi, không tiếp lời mà hỏi ra nghỉ ngờ ở trong lòng: “Dì Triệu, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy ạ?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi