ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 2093

Thẩm Quân Sơn nguýt dài, cố tình đâm chọt. Lý Lan Hoa nghe vậy tức đến mức muốn nhào lên đánh cậu ta. Suốt cả ngày hôm đấy, tất cả đều nhìn thấy cảnh tượng một người cứ ôm rịt lấy điện thoại, mỉm cười ngốc nghếch.

“Chú nhỏ ơi!”

Lý Lan Hoa nhắn tin, rất nhanh Trần Văn Sáng đã trả lời.

“Ừm”

“Anh ở đây làm gì thế?”

Lý Lan Hoa nhìn ra bên ngoài, thấy bóng người mặc bộ quần áo màu xanh lục lướt ngang qua. Trần Văn Sáng ngay lập tức đáp lại.

“Dẫn người kiểm tra tiến độ đập nước cùng mực nước lũ dâng lên hiện tại!”

“Em biết rồi. Em đang suy nghĩ về chuyện chúng ta đấy!”

“Muốn bao nhiêu ngày?”

“Ít nhất cũng phải hai ba ngày nữa!”

“Được. Chờ em.”

Nhìn hai từ cuối cùng mà Trần Văn Sáng gửi đến, Lý Lan Hoa nở nụ cười rạng rỡ giống như hoa nở vào mùa xuân Vậy.

Màn đêm buông xuống, ánh trăng vẵng vặc treo trên cao, bầu trời giăng kín ánh sao. Lý Lan Hoa sau khi hoàn thành việc chăm sóc bệnh nhân hoàn toàn không hề mệt mỏi mà còn cảm thấy tinh thần tràn đầy sức sống. Cô rảo bước đi dạo xung quanh nhưng trong vô thức bước chân lại quanh quẩn đến chỗ lầu ở chỗ Trần Văn Sáng.

Cô đảo mắt nhìn bốn phía, muốn nhìn thấy bóng người quen thuộc. Hai vị lính phụ cận đúng lúc này đi tuần ngang qua người cô, vậy nên cô tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa bọn họ.

“Này này, ban nấy cậu có thấy không? Hình như đội trưởng Trần vừa ra ngoài với một cô gái đói”

“Đương nhiên là thấy! Cô ấy nhìn xinh lắm, hình như là người dân gặp nạn ở vùng này, vừa đi vừa nói cười rôm rả hết mức!”

“Đội trưởng Trần không chừng vừa mắt người ta rồi.”

Biểu cảm Lý lna Hoa trong nháy mắt liền thay đổi, cô nhìn về khu vực dành cho người dân, sau vài giây suy nghĩ liền nhanh chóng chạy đến. Bên tai cô văng vắng thanh âm ban nãy của hai người nọ, sốt ruột không chịu nổi. Cái miệng ăn mắm ăn muối của Thẩm Quân Sơn không phải lần này vô tình nói đúng chứ!

Qua hồi lâu, Lý Lan Hoa rốt cuộc cũng đến nơi. Cô ngẩng đầu nhìn lên liền bắt gặp khung cảnh Trân Văn Sáng và cô gái kia đang sóng vai nhau đứng dưới ánh trăng. Đối phương nhỏ nhắn, gương mặt xinh đẹp, dường như bé hơn cô độ khoảng một hai tuổi.

Tuy rằng không hề mang cảm giác thuần thục trưởng thành nhưng dáng vẻ yếu đuối thanh thuần dễ dàng khơi gợi lên cảm giác mong muốn bảo vệ của đàn ông. Lý Lan Hoa võ hai bên má, trấn tỉnh bản thân, không được hù dọa chính mình!

Trần Văn Sáng tính tình khảng khái lại lạnh lùng như vậy, làm sao có tâm tư ngoài luồng. Tuy nhiên, suy đi nghĩ lại, đến chuyện đối phương rung động với cô còn xảy ra thì chẳng có gì trên đời là không thể cả. Hơn nữa, chẳng phải đàn ông đều yêu thích những cô gái đáng yêu nhỏ nhắn hay sao.

Nội tâm vô cùng hôn loạn, Lý Lan Hoa lại đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng hai người ôm lấy nhau. Cô hoàn toàn không thể khống chế bản thân, nhanh chóng chạy tới. Dựa vào cái gì mà ôm nhau chứ hả, mau thả người đàn ông của tôi raI “Chú nhỏ! Không cho anh đổi ý, không cho anh ở bên ngoài thân mật với những cô gái khác. Em đồng ý, em đồng ý lời tỏ tình của anh!”

Lý Lan Hoa nhào đến túm chặt lấy tay Trân Văn Sáng, liến thoắăng không ngừng. Mà cô gái ở bên cạnh chẳng hiểu gì, ngơ ngác nhìn hai người trước mặt. Trần Văn Sáng nhanh chóng kéo tay Lý Lan Hoa rời khỏi, đi đến bờ sông gần đó. Nơi này vô cùng yên tĩnh, chỉ có anh cùng cô. Trân Văn Sáng châm thuốc, liếc mắt nhìn gò má phớt hồng của cô, nhếch môi trêu chọc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi