ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 2143

“Anh đừng có mà trêu eml”

“Anh nói thật.”

Lý Lan Hoa kinh hãi, nhưng Trần Văn Sáng lại thành thật gật đầu. Lý Lan Hoa làm rớt cả thực đơn xuống đất. Cô quýnh quáng nhặt lên, ngơ ngác nhìn anh.

“Làm sao mà…”

Trở thành quân nhân là công việc vô cùng nguy hiểm, vậy cho nên phúc lợi lân mức lương đều cực kì tốt. Nhưng Trần Văn Sáng còn là bộ đội đặc chủng nên lương sẽ nhỉnh hơn hẳn. Tuy nhiên cho dù lương cao đến mức nào đi chăng nữa, việc mở một nhà hàng xoa hoa như vậy cũng khó mà thành sự thật!

Hơn nữa, lấy tính cách đối phương mà nói sẽ không nhận bất kì khoản tiền đen nào. Lý Lan Hoa khiếp sợ nhìn anh, lẩm bẩm.

“Lẽ nào anh có quỹ đen ở phía sau nữa ư? Không, anh không phải loại người như vậy!”

Phản ứng đầu tiên của cô chính là nghĩ tới chuyện này. Nhưng sau khi nói xong liền lắc đầu nguầy nguậy. Thấy dáng vẻ tuyệt đối tin tưởng mình của Lý Lan Hoa, trong lòng anh liền cảm thấy ấm áp. Anh không nhịn được liền tiếp tục bày trò trêu cô.

“Lan Hoa, nếu như anh thật sự là loại người như vậy thì sao?”

Lý Lan Hoa nghe vậy, khóe môi khế cong lên. Cô bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, sau đó thành thật trả lời.

“Nếu quả thật như vậy thì em sợ cả đời này em cũng không thể nào trở thành người tốt được, chỉ đành theo anh phóng hỏa giết người thôi!”

Trân Văn Sáng bật cười thành tiếng.

Lý Lan Hoa bĩu môi, biết ngay là anh đang hứng khởi trêu chọc cô mà!

Tuy nhiên, ngoại trừ chuyện này, Lý Lan Hoa có thể xác định ông chủ nhà hàng này quả thật là Trần Văn Sáng.

Chẳng trách khi nhìn thấy bọn họ, không chỉ nhân viên mà tổng giám đốc cũng đích thân ra tiếp đón, thái độ vô cùng nghiêm túc. Thậm chí ngay cả hỏi cũng không cần, để bọn họ thoải mái như ở nhà, tự chọn chỗ ngồi.

Lý Lan Hoa lần nữa đảo mắt nhìn xung quanh, nhìn căn phòng vắng vẻ, trên lầu cũng vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ người phục vụ ra thì chẳng còn ai cả. Lý Lan Hoa hạ tâm mắt, cô suy nghĩ đến một chuyện.

“Cậu nhỏ, nhà hàng hôm nay không hề có vị khách nào hết. Anh đã bao trọn toàn bộ nơi này thật đấy à?”

Ừm? Chỉ đơn giản một từ ừm thôi sao?

Coi như là nhà hàng do mình làm chủ cũng không thể tùy tiện như vậy được! Lý Lan Hoa thật sự khó mà giữ nổi bình tĩnh, tiếp tục gặng hỏi.

“Trần Văn Sáng, anh thật sự chỉ là một quân nhân, không phải tổng giám đốc gì đó sao?”

“Thật sự.”

“.”

Lý Lan Hoa cảm thấy quá mức khó tin. Cuối cùng, Trân Văn Sáng thay cô chọn món tráng miệng. Lần này là do đích thân giám đốc bưng lên. Lý Lan Hoa múc từng muốn nhỏ, vừa sợ hãi vừa ngoan ngoãn ăn, khiến bụng no đến mức căng tròn cả lên. Sau đó, cô được đối phương nhẹ nhàng nắm tay đứng dậy.

Không cần thanh toán, thậm chí bọn họ còn được tiễn đi vô cùng trang trọng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi