ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ



**********
Chương 356: Ngủ với con
Chạng vạng, nắng chiều đẹp vô cùng.

Tầng hai yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng kít", phòng trẻ em bị một bóng dáng nhỏ đẩy ra từ bên dưới.

Bánh Bao còn mặc đồ ngủ, dưới chân kéo lê dép lê, hai tay nhỏ trắng nõn xoa xoa đôi mắt to lim dim, hiển nhiên là vừa mới ngủ dậy, miệng nhỏ còn đồng thời ngáp một cái thật to.

Quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, khuôn mặt nhỏ nhắn lại.

Lê dép lê lạch cạch lạch cạch chạy xuống dưới lầu, chú Lý đang đứng bên ngoài cửa sổ sát đất cắt sửa bồn hoa, thím Lý cũng cầm khăn lau bình hoa cổ, khi Bánh Bao nhìn thấy ba đôi chân vắt chéo ngồi trên sô pha của ba, đột nhiên phồng má lên.

Hoàng Trường Minh đã sớm nghe thấy tiếng bước chân của con trai mình, lúc lườm qua thì đã nâng mắt, hướng điều khiển chỉ về phía phòng bếp.

Bánh Bao nhìn qua, bỗng trở nên ngốc nghếch.

Trong giây tiếp theo, chạy như điên về hướng phòng bếp.

Trong bếp khúc xạ vào rất nhiều ánh nắng chiều, máy hút khỏi đang kêu ‘vù vù, Lam Ngọc Anh quân tạp dề đứng trước bệ bếp, đang cúi đầu bận rộn, hai cái nồi bốc khói, mùi hương tỏa ra bốn phía.


“Anh Anh!”
Nghe thấy giọng nói trẻ con mềm dẻo, Lam Ngọc Anh lập tức quay đầu.

Trên đầu gối ấm áp, cô vội vàng đặt cái xẻng trong tay xuống, nhanh chóng ngồi xổm xuống ôm lấy Bánh Bao, giọng nói nhẹ nhàng như sắp tan ra: “Cục cưng, tỉnh rồi sao? Sao không ngủ thêm lát nữa?” “Anh Anh, thật là cô!” Bánh Bao dễ thương dụi dụi mắt.

Vươn tay vòng qua cổ cô, sau khi xác nhận thật là cô, lập tức xúc động há miệng nhỏ: “Bảo Bảo không phải nằm mo!"
Ba thực sự không lừa người, sau khi tỉnh lại thật sự thấy Anh Anh rồi! Lam Ngọc Anh ôm Bánh Bao đến trước bệ bếp, chỉ vào nồi nói với cậu: Đương nhiên không phải đang mơ rồi, cô đang nấu mì cho cháu, còn làm nhiều món ngon khác, cháu ngửi xem, xem thử có thơm không?” “Thơm quá.” Bánh Bao ngửi như cún con.

“Cục cưng, cháu đói bụng không?” Lam Ngọc Anh vươn tay xoa nhẹ gò má nhỏ nhắn của cậu bé, dịu dàng nói: “Đợi một lát nữa, rất nhanh thì có thể ăn!”
Bánh Bao gật đầu, lại nghiêng đầu nghi hoặc: “Vì sao gọi là cục cưng?” Trước đó đều là gọi tên Bảo Bảo, sao đột nhiên thay đổi xưng hộ! "Không thích sao?” Lam Ngọc Anh vội hỏi.

“Thích ạ." Bánh Bao mềm dẻo nói.

Lam Ngọc Anh mặt mày cong cong, nhẹ giọng từ từ như đối xử với tình nhân: “Đậu Đậu, sau này cô đều gọi cháu là cục cưng, bởi vì cháu là cục cưng duy nhất trên thế giới này, cũng là yêu thích nhất của cô!”
Nói đến chỗ xúc động cúi cùng, cô nhịn không được hôn lên.

Khuôn mặt của Bánh Bao lập tức đỏ bừng, xấu hổ chôn vào trong lòng cô, bây giờ Bảo Bảo càng thích hơn đấy!
Hơn mười phút sau, bàn ăn mang lên sáu món ăn và một canh, mỗi món đều là Lam Ngọc Anh tự tay làm, hơn nữa cũng là cô sưu tầm được trên mạng, hầu hết đều là những món ăn trẻ em khá thích ăn.

Bánh Bao đã ngồi trước bàn ăn từ sớm, mặt mày hớn hở.

Khi bát cơm cuối cùng bưng ra, Hoàng Trường Minh cũng chân dài bước vào phòng ăn, kéo ghế đối diện.

Đôi đũa trong tay Lam Ngọc Anh gần như rơi ra.

Trong tầm mắt, Hoàng Trường Minh lúc này đã tắm rửa rồi, hơn nữa bên dưới mặc quần dài rộng rãi, áo sơ mi vải bông bên trên cũng không có nút thắt, trước ngực vừa vặn đối diện về phía cô.

Những giọt nước nhỏ xuống từ mái tóc, thuận theo da uốn lượn xuống đến đường nhân ngư
Khẽ nuốt nước miếng, Lam Ngọc Anh bối rối thu lại ánh mắt, nghiêng đầu nhìn về Bánh Bao bên cạnh.

Quá trình ăn, cô đều bưng bát cơm đút: “Cục cưng, còn muốn ăn cái nào?” “Cá!” Bánh Bao ngọt ngào “Được, chúng ta trước lấy miếng thịt bụng cá! Cục cưng há miệng nào!” "A"
Tương tác giữa hai mẹ con rất ấm áp, thím Lý một bên đi ngang qua cũng cảm thấy hình ảnh kia đẹp một cách kỳ lạ.

Chỉ là có người rõ ràng không đồng ý, cau mày trầm giọng nói: "Nó sắp bốn tuổi rồi!”

Ẩn ý rất rõ ràng, đó là không còn là một đứa bé gào khóc chờ cho ăn, có thể tự mình độc lập ăn cơm, hoàn toàn không cần người lớn đút.

“Ừm, tôi biết...!Lam Ngọc Anh gật đầu, quay đầu, lại mặt mày cong cong với Bánh Bao: “Cục cưng, chúng ta ăn thêm chút rau, kết hợp thịt rau, dinh dưỡng phải cân đối, cháu mới có thể cao lớn!” “Dạ!” Bánh Bao gật đầu như chú chó Pug
Hoàng Trường Minh khỏe mỗi giật giật hai cái
Quên đi, hôm nay cô mới nhận con không cần so đo!
Ăn xong cơm xếp thành mũi nhọn trong bát cơm, Hoàng Trường Minh đặt đũa xuống đứng dậy, nhưng một lớn một nhỏ đối diện chẳng ai để ý, lớn thì cả người tràn ngập ánh sáng tình thương của mẹ, nhỏ thì từ đầu đến cuối cười đến cả mặt ngốc nghếch.

Anh giống như giận ai đó, làm ghế tạo ra tiếng động không nhỏ, sải bước đi đến phòng khách.

Phía sau, vẫn như cũ truyền đến đối thoại ấm áp.

“Cục cưng, lại ăn một miếng!” "A!"
Hoàng Trường Minh rẽ chân dài ngồi trên sô pha, lúc sắp bấm nát điều khiển từ xa, trong phòng ăn cuối cùng có tiếng động.

Bánh Bao bỗng nhiên vui vẻ chạy đến: “Ba.

Hoàng Trường Minh yên lặng liếc mắt: “Chuyện gì?” “Anh Anh nói, tối muốn ở lại ngủ với con!” Bánh Bao lộ ra vẻ ngượng ngượng nhưng rất mừng trong lòng.

Lam Ngọc Anh đi theo sau, thấy anh nhìn về phía mình, có chút mất tự nhiên nói: “Nếu anh không muốn, tôi cũng có thể đưa Đậu Đậu về khu nhà trọ...!“Lỗ tại nào của cô nghe thấy tôi nói không muốn?” Hoàng Trường Minh hừ lạnh một tiếng hỏi lại.

Vậy là muốn rồi...!
Vẻ mặt của Lam Ngọc Anh và Bánh Bao đồng thời vui vẻ, lập tức nắm tay nhau bước lên lầu.

Môi mỏng của Hoàng Trường Minh khẽ động còn muốn nói chuyện, nhìn bóng lưng một lớn một nhỏ, sắc mặt hoàn toàn đen lại.


Quay trở lại phòng trẻ em, không giống với trước kia khi đến đây, Lam Ngọc Anh đều muốn xem muốn sờ mỗi một vật, đồ chơi Bánh Bao từng sử dụng, từng chơi qua trong phòng.

Bên ngoài trời tối xuống, Bánh Bao đến lúc phải tắm rửa.

Thím Lý đã chuẩn bị xong mọi thứ, dắt cậu chủ nhỏ vào phòng tắm theo thường lệ, chỉ là vừa mới đặt cậu chủ nhỏ vào trong bồn tắm, sau lưng vang lên tiếng bước chân, sau đó là một giọng nói mềm mại mang theo sự mong đợi: “Thím Lý, để tôi đi.” “Được!” Thím Lý vui vẻ gật đầu.

Lam Ngọc Anh lấy bóng tắm, tạo bọt lên người Bánh Bao, để ý từng chi tiết nhỏ, ngay cả kẽ hở ngón chân cũng dùng tay chà xát.

Tắm rửa xong, lại đánh răng xong, lại thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ.

Mỗi một chuyện cô đều tự mình làm, ôm Bánh Bao ngồi trên giường, Lam Ngọc Anh bật máy sấy tóc đang cầm lên: “Cục cưng, bây giờ chúng ta sấy tóc!”
Sau khi Bánh Bao dậy, được cô gọi từng câu từng câu cục cưng, gọi đến hạnh phúc sắp ngất rồi.

Lam Ngọc Anh cũng rất vui, cô dường như vuốt từng sợi tóc, mới đặt máy sấy tóc trên tay xuống.

Khi tiếng máy sấy tóc dừng lại, một giọng nói trẻ con mềm dẻo vang lên: “Anh Anh.

Lam Ngọc Anh cúi đầu xuống, phát hiện vẻ mặt của Bánh Bao có chút căng thẳng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi