ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ



Sắc mặt của Hoàng Trường Minh đột nhiên cứng đờ.

Có chuyện như vậy sao?
Anh hồi tưởng lại một cách chi tiết, có vẻ như chuyện như thế này đã thực sự xảy ra.

Vào thời điểm khi anh nói ra điều này ở vùng nông thôn, Lam Ngọc Anh vẫn nghĩ rằng nếu một ngày sau khi anh khôi phục lại trí nhớ của mình và phát hiện ra, không biết là anh sẽ biểu lộ tuyệt vời như thế nào.

Bây giờ nhìn sắc mặt anh giống như chiếc đèn kéo quân, khóe miệng cô cười chúm chím nhưng vẫn cố ý hỏi câu cuối cùng: "Hoàng Trường Minh, anh không nhớ chuyện này sao?"
Hoàng Trường Minh làm sao có thể thừa nhận được, anh khế họ một tiếng, xụi lơ trên chiếc gối rồi cứng rắn nói: "Anh đột nhiên cảm thấy buồn ngủ rồi, anh muốn ngủ"
Dứt lời, đôi mắt anh nhằm chặt lại rồi chìm vào tĩnh mich.

Lam Ngọc Anh nén tiếng cười "hì hì" xuống, cô không vạch trần anh nữa, củi người đắp chăn bông cẩn thận cho anh.

Máy lạnh trong phòng bệnh mở vừa phải, nếu bị cảm lạnh thì sẽ không hay.

Lam Ngọc Anh không ngồi trên ghế nữa, đúng lúc cô định đến văn phòng của bác sĩ điều trị chính cho Hoàng Trường Minh có chút chuyện, cô muốn hỏi thăm bác sĩ một chút về một số thực phẩm bổ sung.

Trong văn phòng bác sĩ còn có những người khác, vì vậy Lam Ngọc Anh đã đợi một lúc.

Khi quay lại lần nữa, cô thấy có rất nhiều người trong phòng bệnh.

Chính xác mà nói là có rất nhiều y tá.


Lam Ngọc Anh đã nghĩ rằng đó là một cuộc kiểm tra sức khỏe định kỳ, nhưng rồi cô đã ngửi thấy có mùi gì đó không ổn.

Hoàng Trường Minh mới phút trước còn bảo rằng muốn ngủ mà lúc này đây, anh đã dựa lưng vào thành giường bệnh, ánh mắt anh sâu thăm thẳm như chiếc giếng cổ.

Hai bên giường trái phải nơi anh nằm đều là những y tá trẻ tuổi san sát nhau, mỗi người đều đang cầm một cuốn sổ nhưng mắt vẫn dán chặt vào anh.

Một, hai, ba.

Lam Ngọc Anh âm thầm đưa mắt dò xét một thoáng, cô thấy tổng cộng có sáu y tá trẻ tuổi, cho dù là đang kiểm tra gì đó thì bọn họ cũng đâu cần phải nhiều người đến như vậy.

Thảo nào ban nãy khi Lam Ngọc Anh đi ngang qua phòng ban y tả không thấy ai ở đấy.

Cô cảm nhận được rằng tất cả đều đã chạy đến đây.

“Anh Minh, chúng tôi đều đã nghe nói qua." Cô y tá trẻ đứng bên cạnh Hoàng Trường Minh mở lời trước tiên: “Anh không đợi cảnh sát mà lại một mình chạy đi cứu người.

Anh không sợ chút nào sao?"
Người bên cạnh lập tức tiếp lời: "Đúng thế.

Em nghe nói những người đó đều là côn đồ, có người còn vừa mới ra tù cách đây không lâu.

Họ đều là những ông trùm liều lĩnh và tàn nhẫn.


Một mình anh đấu tay đối với năm người bọn họ, ấy vậy mà anh lại không hề sợ hãi, thiệt là lợi hại."
Khi Hoàng Trường Minh được đưa đến vào tối hôm trước, nhiều nhân viên y tế cứ nghĩ rằng đó là một trận đánh nhau bình thường bởi vì họ rất thường gặp tình huống này trong bệnh viện nên đã quen với nó, cho nên cũng thường cười thầm đôi ba câu.

Nhưng khi vào thời điểm giải phẫu ngày hôm đó đã có hai cảnh sát đi theo đến đây.

Sau khi tìm hiểu được tình hình thực tế thì mới biết được rằng căn bản không phải là cuộc đánh nhau thông thường mà là giải cứu bạn gái bị bắt cóc.

Hoàng Trường Minh một thân một mình chạy đi cứu người, chỉ vì một chọi năm mới thành ra bị thương như vậy, nhưng cuối cùng vẫn là cứu người thành công trở về.

Anh quả là một người anh hùng.

Một truyền cho mười, rốt cuộc cả tầng đều biết chuyện này, nhất là những cô y tá nữ ở phòng ban y tá đều khen ngợi không ngớt lời, xã hội bây giờ lấy đâu ra thêm một người đàn ông anh dũng như vậy, e rằng chỉ có trên ti vi.

Huống hồ chi một người với địa vị và ngoại hình nổi bật như Hoàng Trường Minh lại càng hấp dẫn người khác gấp bội.

Mặc dù anh đã có bạn gái nhưng vẫn không thể nào ngăn cản được sự háo hức, ngưỡng mộ của của các cô gái dành cho mình.

"Anh quả thực là nam chính trong các bộ phim Mỹ." "Quả là anh hùng, anh Minh, anh hoàn toàn xứng đáng" Khi Lam Ngọc Anh nghe vậy, khóe miệng cô co giật.

Vừa rồi không phải còn là Tổng giám đốc Minh gì đó sao? Sao thoắt một cái lại trở thành anh Minh rồi?
Tuy nhiên, so với tiếng gọi "anh Minh" trước kia của Lam Ngọc Thiên thì chất giọng ngọt ngào và nhừa nhựa như vậy nghe có phần uyển chuyển và êm tai hơn, đừng nói chi là Hoàng Trường Minh, thậm chí ngay cả đến Lam Ngọc Anh còn cảm thấy cả trái tim mình rạo rực khi nghe nó.


Lam Ngọc Anh không thể nhìn thấy biểu hiện của Hoàng Trường Minh lúc này vì anh đã bị vây kín xung quanh.

Cô nhìn lướt qua những cô y tá trẻ, họ đều còn trẻ, chắc là sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp được phân công về đây, vẫn còn một chút non nớt trên khuôn mặt của họ, người lớn nhất có vẻ trạc tuổi cô, lúc này vẫn đang nhìn chằm chằm vào người đang nằm trên giường bệnh.

Người nào đó thực sự rất có diễm phúc mà.

Khi Lam Ngọc Anh thôi không nhìn nữa, cô đột nhiên cảm thấy đau gan.

Thật ra cô cũng không ngạc nhiên mấy, sự xuất hiện của Hoàng Trường Minh ở bể bơi trước đây đã thu hút sự chú ý của rất nhiều cô gái, trong bệnh viện cũng vậy, mặc dù thân thể anh đang bị thương, mặc dù anh đang mặc áo bệnh viện nhưng vẫn không tài nào thay đổi được các hormone xuất hiện khắp nơi trong cơ thể anh.

Lam Ngọc Anh hít một hơi thật sâu và cảm thấy phổi của mình cũng đau theo.

Lông mày của Hoàng Trường Minh nhưởng sâu.

Thật sự thì làm sao mà anh có thể ngủ được? Hôm qua anh ngủ cả ngày lẫn đêm, hiện tại cửa sổ vẫn sáng đèn, anh vẫn không sao chợp mắt được, chỉ có điều không ngờ đến là sau khi Lam Ngọc Anh đi ra ngoài, không lâu sau đó đã có người đến gõ cửa.

Hoàng Trường Minh vừa đẩy cửa ra, một y tá bước vào nói sẽ đo huyết áp cho anh.

Hoàng Trường Minh bây giờ là một bệnh nhân cho nên anh đương nhiên sẽ hợp tác, nhưng sau khi anh gật đầu, nhiều người khác lại lần lượt đi theo sau.

Hoàng Trường Minh từ trước đến nay chưa bao giờ là một người tốt tính, rất nhiều nhân viên nữ ở Hoàng Oanh nhưng chẳng mấy ai dám vây quanh và ra vẻ nịnh bợ anh, họ sẽ bỏ cuộc giữa chừng khi chạm mắt đôi lông mày hờ hững, lạnh lùng của anh.

Nhưng những cô y tá trẻ này dường như không nhìn ra được sự thiếu kiên nhẫn của anh, hoặc là họ giả vờ không nhìn ra.

Hoàng Trường Minh nhếch môi.

Anh không mấy phản ứng đối với những lời khen ngợi như vậy.


Danh hiệu anh hùng hay không anh hùng cũng không cần được người khác ban tặng cho, cũng như không quan tâm những cô y tá trẻ này nói gì, bởi vì tất cả những gì anh muốn chỉ là Lam Ngọc Anh.

Hoàng Trường Minh nhưởng mày liếc nhìn chiếc huyết áp đã được đo xong, đang định hạ giọng lạnh lùng đuổi khách thì liếc nhìn thấy Lam Ngọc Anh đứng ngay cửa.

"Sao mới đây mà em đã quay về rồi?"
Hoàng Trường Minh cau mày, trầm giọng nói.

Thấy anh cuối cùng cũng nhận ra mình, Lam Ngọc Anh bĩu môi, chậm rãi bước vào.

Hoàng Trường Minh tiếp tục trề mỗi nói: "TAnh muốn đi nhà vệ sinh
Có trời mới biết anh đã nhịn bao lâu, bị đám y tả nữ mê trai này quấn lấy, anh giận đến phát điện.

Lam Ngọc Anh làm bộ như không nghe thấy, cô cũng không di chuyển, cứ thế đứng đó mà ôm vai.

Lúc này, y tá trưởng biết chuyện vội vàng chạy đến, lập tức đuổi nhóm y tả trẻ vẫn chưa muốn rời khỏi như đuổi đàn gà con, liên tục xin lỗi: "Thật lòng ngại quá, làm phiền anh chị rồi" "Không sao" Lam Ngọc Anh nhếch môi.

Cửa phòng bệnh đóng lại, chim muông và dã thú tản ra, cuối cùng bầu không khí cũng yên tĩnh trở lại.

Thấy cô vẫn đứng đó, Hoàng Trường Minh nhướng mày: "Ngọc Anh, nếu em không giúp anh đi vệ sinh, anh sẽ làm ướt giường giống như Đậu Đậu mất.

“Sao anh không tìm cô y tá trẻ vừa rồi." Lam Ngọc Anh chua xót nói.

Hoàng Trường Minh nghe xong liền mỉm cười, vươn tay kéo cô xuống giường bệnh, nhướng mày nói đắc ý.

"Trừ em ra, anh có thể tùy tiện cho người khác thấy được sao?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi