ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ



**********
Chương 448: Con cũng thích ăn mắt cá
Rời khỏi Hoàng Oanh, Đậu Đậu được đặt ngồi vào ghế sau.

Hoàng Trường Minh củi đầu thắt dây an toàn cẩn thận rồi nói: “Hôm nay cô ta tới công ty, anh không gặp cô ta!” “Ừ” Lam Ngọc Anh gật đầu.

Vừa rồi cô đã thấy Lê Tuyết Trinh, anh đã giải quyết sạch sẽ mối quan hệ đó, bây giờ mỗi câu nói đều rất cẩn thận, chỉ sợ rằng cô sẽ để ý.

Nghĩ vậy, cô khóe miệng cô khẽ cong lên, nhìn anh cười.

Hoàng Trường Minh thấy cô không có khẩu vị ăn, thở dài một hơi, sau đó liếc mắt nhìn con trai đang ngồi nghịch ngón tay ở phía sau, cảm thấy khó chịu một chút, anh nhíu mày, giọng nói có chút không vui: “Sao còn mang Đậu Đậu tới cùng nữa!”
Khi anh nhận được điện thoại của cô, anh thậm chí đã tưởng tượng được ra bữa tối lãng mạn bên ánh nến của hai người.

Lam Ngọc Anh bất đắc dĩ.

Người đàn ông này lại thế nữa rồi.

Cô nhíu mày, khó xử giải thích: “Em vừa mới đón Đậu Đậu học Taekwondo về mà." “Được rồi, muốn ăn gì nào?” “Con muốn ăn thịt nướng”
Đậu Đậu ngồi ở ghế sau khế rướn chiếc mông nhỏ lên tranh lời nói.


Hoàng Trường Minh không thèm đáp lại, có vẻ như cố ý không để ý đến, ánh mắt chỉ nhìn về phía cô.

Lam Ngọc Anh nhìn dáng vẻ ham ăn của Đậu Đậu, trong lòng cảm thấy vô cùng đáng yêu, phụ họa theo cậu bé: “Được rồi, ăn thịt ứng đi!" “Biết rồi!” Hoàng Trường Minh sầm mặt lại.

Lam Ngọc Anh khế nuốt một ngụm nước miếng, nhìn chằm chằm phía trước, không dám tùy tiện vuốt râu hùm nữa, chiếc xe Land Rover bắt đầu khởi động, khóe mắt cô khế lướt qua cửa kính xe từ phía sau, nhìn thấy Lê Tuyết Trinh và Tiêu Thành Vân rời khỏi tòa nhà.

Lê Tuyết Trinh nói vài câu để tài xế rời đi trước, sau đó ngồi vào xe của Tiêu Thành Vân, có vẻ như định đi ăn bữa tối.

Nghĩ tới khối tượng phật ngọc mà Tiêu Thành Vân đang đeo trên cổ, Lam Ngọc Anh không khỏi nghĩ nếu hai người họ có thể ở bên nhau thì thật tốt, nhưng trong lòng cô cũng rất rõ ràng rằng sẽ không có khả năng đó, bởi vì nếu thật sự có thể thì Lê Tuyết Trinh đã từ bỏ Hoàng Trường Minh từ lâu rồi chứ không phải đợi đến tận ngày hôm nay.

Vừa rồi ở tòa nhà, tuy rằng cuộc nói chuyện giữa cô và Lê Tuyết Trinh rất ngắn gọn nhưng cô có thể thấy được rõ ràng vẻ không cam chịu trong ánh mắt đối phương.

Chập tối, mặt trời đã lặn.

Nghe được động tĩnh ở cửa ra vào, thỉm Lý đang ở trong bếp nấu ăn nên Lam Ngọc Anh tự mình chạy ra mở cửa.

Ngoài cửa, ngoại trừ dáng người cao lớn của Hoàng Trường Minh còn có Trương Tiểu Du vừa mới ra viện được hai ngày.

*Cá Nhỏ!”
Lam Ngọc Anh đang đeo tạp dề, vui vẻ kêu lên.

Sau khi ra viện, Trương Tiểu Du vẫn luôn buồn bã trốn trong nhà, không ngờ Hoàng Trường Minh lại tự mình tới đón cô ấy, vậy nên cô ấy cũng không thể không nề mặt anh.

Lam Ngọc Anh khoác tay bạn thân vào nhà ăn nói: “Đi rửa tay trước đi, chỉ còn vài món nữa là xong rồi, lập tức có thể ăn cơm ngay!"
Trương Tiểu Du nhìn bộ dạng như muốn chất đầy đồ ăn lên bàn của Lam Ngọc Anh thì vô cùng cảm động: “Làm một bàn ăn lớn như vậy, Ngọc Anh, cậu vất vả rồi!"
Lam Ngọc Anh lắc đầu nhìn Trương Tiểu Du, cô chớp chớp mắt nói: “Công lao này không phải của tớ, một bàn đồ ăn lớn thế này, tớ chỉ giúp một chút, còn lại đều do bác sĩ Sinh tự mình làm đấy!
Vừa nói dứt lời thì Trần Phong Sinh đang đeo tạp dề bưng thêm đồ ăn từ trong bếp đi ra.

Đôi tay thon dài đẹp đế, ngoại trừ phẫu thuật còn thể nấu ra rất nhiều món ăn vô cùng ngon, điểm này Trương Tiểu Du rõ ràng hơn ai hết.

Cuối cũng canh cũng xong, có thể chính thức ngồi vào bàn ăn rồi.

Trương Tiểu Du mới ra viện hai ngày nên không thể uống rượu, Trần Phong Sinh cũng tự lái xe đến nên hai người họ chỉ uống nước trái cây, sau khi nâng ly xong, Đậu Đậu không kiềm được đã vùi đầu gặm xương ngay lập tức.

Đây xem như là lần đầu tiên Trương Tiểu Du và Trần
Phong Sinh tới nhà họ làm khách.


Lần trước Lam Ngọc Anh và Hoàng Trường Minh đã muốn mời hai người họ tới nhà chủ yếu là để hòa hoãn mối quan hệ của hai người họ, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện, bây giờ có thể ngồi cùng nhau ăn bữa cơm để hòa giải có vẻ còn khó hơn trước.

Cô đã sắp xếp chỗ ngồi rất cẩn thận để hai người họ ngồi đối diện nhau.

Có điều Trương Tiểu Du luôn cúi đầu suốt bữa cơm, lúc nói chuyện với cô thì chỉ khẽ nghiêng đầu, cố tình tránh chạm mắt với người đối diện.

Đậu Đậu nãy giờ vẫn chăm chú với bát đầy ụ thịt bỗng nhiên chớp chớp đôi mắt, cái miệng nhỏ xinh khẽ nói: “Con cũng muốn ăn mắt ca, chú Sinh thật không công bằng.

Trên chiếc đĩa sứ trắng ở giữa bàn có món cá vược hấp xả ớt.

Đậu Đậu vừa dứt lời, chiếc đũa Trần Phong Sinh đang đưa đến phía đối diện lập tức thu lại.

Lam Ngọc Anh ở bên cạnh cười, lật thân cá lên, lấy một mắt cá khác gắp cho Đậu Đậu: “Con trai đừng nóng vội, con xem, ở đây có phải chỉ có một mắt cá đâu!” Đậu Đậu vừa lòng há chiếc miệng nhỏ ra, ăn rất ngon lành.

Tuy rằng Trương Tiểu Du chưa từng ngẩng đầu lên nhưng ánh mắt Trần Phong Sinh vẫn luôn đặt trên người cô ấy, thấy cô ấy vẫn không ăn mắt cá trong bát cơm, khế nhíu mày hỏi: “Sao em không ăn?"
Trương Tiểu Du gắp mắt cá lên nhưng cô ấy không ăn mà chuyển vào bát Đậu Đậu, Trương Tiểu Du vẫn như cũ không nhìn Trần Phong Sinh, cô ấy nói: “Không thích ăn, bây giờ em đã không còn thích ăn mắt cá nữa.

Không khí trên bàn ăn rất căng thẳng, chỉ có Đậu Đậu không hiểu chuyện vẫn ngồi ăn rất ngon miệng.

Sau khi bữa cơm tối kết thúc, Lam Ngọc Anh tìm cơ hội kéo Trương Tiểu Du tới phòng khách ngồi trên sô pha, cô nhỏ giọng dò hỏi.

“Cá Nhỏ, cậu thật sự muốn kết thúc với bác sĩ Sinh sao?”
Trương Tiểu Du nghe vậy không trả lời ngay mà nhẹ nhàng nắm lấy tay cô khẽ cười, sau đó trầm giọng nói: “Từ trước đến nay người trong lòng anh ấy đều không phải là tó." “Không phải cậu thì còn có thể là ai chứ?” Lam Ngọc
Anh nhíu mày, có chút không đồng tình.


Thế nhưng ngay sau đó, trong đầu đột nhiên lại hiện lên hình ảnh một người phụ nữ.

Trương Tiểu Du cười càng tươi hơn đồng thời cũng thâm trầm hơn, cô khẽ nói: “Ngọc Anh, cậu biết câu thơ này chứ? ‘Phương Bắc có người đẹp, tuyệt sắc mà cô độc, lần đầu gặp khuynh thành, lần sau gặp khuynh quốc, đẹp nghiêng nước đổ thành, khó gặp lại về sau!”
Lam Ngọc Anh không biết nên nói gì.

Cả hai người nhất thời im lặng, Trương Tiểu Du nằm lấy tay cô, như là đang tự trấn an đồng thời tiếp thêm sức mạnh cho bản thân, sau đó đột nhiên cô ấy nói: “Ngọc Anh, có lẽ tớ phải rời khỏi Sài Gòn.

Lam Ngọc Anh bất ngờ đến ngẩn người ra.

Cô há hốc mồm vẫn chưa biết nên nói gì thì đã có một giọng nói khác cất lên trước cô.

“Em muốn đi đâu!”
Giọng nói đầy căng thẳng của Trần Phong Sinh cất lên chất vấn Trương Tiểu Du, anh vừa bưng đĩa trái cây mới gọt xong vào thì nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người.

Trương Tiểu Du không trả lời câu hỏi của anh ấy, cô ấy nhìn thẳng vào mắt Trần Phong Sinh, chậm rãi nói rõ ràng từng chữ: “Cho dù đi đâu thì cũng không liên quan tới anh, Trần Phong Sinh, lời nói của em hôm đó không phải chỉ là nói đùa”
Sắc mặt Trần Phong Sinh tối sầm lại, cặp mắt có chút nham hiểu.

Trần Phong sinh cố gắng kiềm chế, đôi bàn tay đang cầm đĩa hoa quả nổi đầy gân xanh như muốn bật ra khỏi da thịt..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi