ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 551

“Không câu!” Hoàng Trường Minh hừ lạnh, trong lòng bực bội.

“Cậu kia tên là Diệp Tấn nhi?” Hoàng Thanh Thảo mim cười, cố ý lắc đầu cảm khái: “Cô thấy chàng trai này rất tuyệt đấy, tuổi trẻ thành đạt, hình như ở nước ngoài nghề bác sĩ rất được hoan nghênh, trông cậu ấy với Cải Trắng cũng rất đẹp đôi. Trường Minh, châu thấy thế nào?”

“Không biết.” Hoàng Trường Minh nghiền rằng “Người không biết mà thấy cảnh này, có lẽ sẽ cho rằng họ là một nhà ba người đầy Thấy anh khép mắt không muốn nhìn, Hoàng Thanh Thảo bông hét lên: “Cháu nhìn kia, hình như hai đưa nó nằm tay nhau!

Bà vừa dứt lời thì người nằm bên cạnh bằng nhiên bạt day.

Đậu Đậu đi ra nhà vệ sinh rồi cứ bám đuôi Lam Ngọc Anh, khuôn mặt đỏ bừng vì bị nóng. Diệp Tấn đi bên cạnh cô, thấy cô không có ý định lấy cần câu thì hỏi: “Ngọc Anh, cậu không câu cá à?”

“Tớ không biết câu cả.” Lam Ngọc Anh lắc đầu.

Không phải là cô không có hứng thú với trò câu cá như Hoàng Thanh Thảo, mà là không biết gì cả. Cô đồng ý đi cùng chẳng qua là vì không muốn thấy Đậu Đậu buồn, cho nên cô chỉ định chơi với Đậu Đậu rồi coi người khác câu cá là được.

“Diệp Tấn, cậu câu cá giỏi lắm hả?”

“Tạm được thôi, trước kia tớ hay câu cá với ba tớ.”

Lam Ngọc Anh gật đầu khen ngợi: “Cậu giỏi thật đấy Được cô khen ngợi, Diệp Tấn có vẻ rất ngại ngùng, đôi mắt sáng ngời: “Cậu không biết cũng không sao, tớ có thể dạy cậu. Dễ lắm!”

“Có khó học không?” Lam Ngọc Anh sợ mình không học được.

“Không đâu, cực đơn giản luôn! Tớ giúp cậu buộc móc câu cá, sau đó lại dạy cậu cách dùng cần câu!” Diệp Tấn đẩy kính mắt, dặn dò thật kỹ: “Nhưng lát nữa cậu phải cẩn thận móc câu cá đấy nhé. Cậu xem này, nó toàn là xước măng rô thôi, lỡ bị móc trúng tay thì sẽ đau lắm.

“Ừ, tớ sẽ cẩn thận. Lam Ngọc Anh gật đầu, sau đó nhớ ra chuyện gì, cô vội kéo Đậu Đậu qua căn dặn: “Đậu Đậu, cháu không được đụng vào thứ này, nghe chưa?”

“Bé rất ngoan. Cậu bé mềm giọng đáp.

Lam Ngọc Anh buồn cười cúi đầu hỗn Đậu Đậu một phát, thành công khiến khuôn mặt cậu bé càng đỏ hơn.

Cô không chú ý là bên cạnh, Diệp Tân thấy cảnh này thì anh mắt tràn đầy hàm mô “Ngọc Anh, tớ đã mộc mồi câu rồi, bây giờ tớ sẽ dạy cậu cách thả cần cầu và thu dây câu.” Diệp Tấn chuẩn bị đầy đủ rồi nói với cô.

“Ừ” Lam Ngọc Anh tiếp nhận cần câu. Diệp Tấn xê dịch ghế về phía trước để cách cô gần hơn, vươn tay đặt bên cạnh tay cô, kiên nhân căn dặn: “Cậu cầm chỗ này trước, sau đó lại dùng tay quay thả dây câu từng tí một “Ram!”

Bóng một tiếng động vang lên, Hoàng Trường Minh đặt cần câu thật mạnh bên cạnh họ.

Hoàng Trường Minh làm mạnh đến mức thùng nhựa dùng để đựng cá cũng lắc lư, gây ra tiếng động không nhỏ chút nào.

Hai người đang dạy và học cách câu cá không khỏi giật mình, ngay cả Đậu Đậu ngồi bên cạnh cũng kinh ngạc quay sang bên này.

Hoàng Trường Minh ngồi xuống ghế, đôi mắt sâu thắm nhìn chằm chằm sang bên này, không hề che giấu sự lạnh lẽo trong đôi mắt. Rõ ràng đang là thời tiết xuân về hoa nở, nhưng ánh mắt của anh lại khiến người ta lạnh sống lưng. Cho dù là người bình tĩnh đến mấy thì khi bị ánh mắt này nhìn chằm chằm cũng sẽ không chịu nổi.

“Khu!” Diệp Tấn hằng giọng, thả lỏng bàn tay: “Ngọc Anh, cậu cứ làm theo những gì tớ vừa dạy là được. Cậu câu cá trước đi, nếu có gì không biết thì cứ hỏi tớ. Câu cá không khó, chỉ cần tĩnh tâm là được.

“Ừ, được rồi.” Lam Ngọc Anh gật đầu, sau đó một tay ôm Đậu Đậu, một tay cầm cần câu.

Cuối cùng tầm mắt tràn đầy sức ép bên cạnh cũng dời đi. Cô liếc nhìn thấy anh vung cánh tay rắn chắc, dây câu bị ném vào sông, sóng nước tản ra, phao câu cả nổi lềnh bềnh trên mặt nước.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi