ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 651

Nghĩ đến giấc mơ lúc sáng sớm, nhịp tim của Lam Ngọc Anh hình như hơi quá tải, ngay cả mạch đập cũng có vẻ không ổn định.

Cô không lập tức đi theo, mà lề mề mãi mới đi về phía phòng bếp. Thím Lý đang bận rộn trước máy hút mùi. Trên bàn tiệc bằng đá cẩm thạch còn bày mở rau tươi chưa nhặt

Cô im lặng đi tới, bắt đầu ra tay giúp đỡ.

Sau khi thím Lý tắt vòi nước mới phát hiện ra, lập tức hốt hoảng qua ngăn lại: “Ôi, cô Lam, sao tôi có thể để cho cô làm việc vặt này chứ! Cô cứ để đấy, chờ lát nữa tôi lau máy hút mùi xong, tôi tới làm cũng được mà!”

“Không sao, để cháu giúp thím!” Lam Ngọc Anh vội vâng nói “Không sao! Thật sự không cần đầu. Nếu không, lát nữa tôi cũng không có việc gì làm!” Thím Lý lại lắc đầu, cướp mở rau trong tay cô lại

Cho dù mỗi ngày ba bữa sáng, trưa tối cô đều nấu ăn cho Bánh Bao và Hoàng Trường Minh, nhưng chỉ giới hạn trong nấu cơm. Những việc vặt còn lại, thím Lý gần như không cho cô làm. Thím Lý là người từng trải cũng nhìn thấy rõ ràng, cô không chỉ là khách ở nhờ trong nhà này, không chừng sau này sẽ là bà chủ đấy! “Vậy, nếu không cháu cũng tới lau máy hút mùi với thím!” Lam Ngọc Anh đi tới trước bếp, cầm lấy khăn lau.

“Không cần, không cần!” Thím Lý đi tới ngăn cản: “Cô

Lam, đây đều là công việc tôi nên làm. Cô muốn làm vậy tôi cầm lương mà ngài ấy trả cũng thấy ngại!”

Thím Lý đầu hiểu được suy nghĩ trong lòng cô lúc này, chỉ cho rằng cô cảm thấy mất mát vì cậu chủ nhỏ không ở trong nhà, cho nên mỉm cười trấn an: “Cô Lam, cô lên tầng nằm nghỉ đi, nếu không thì tốt nhất lên mạng, xem ti vi đi. Thời gian cuối tuần sẽ trôi qua rất nhanh, buổi tối cậu chủ nhỏ sẽ trở lại thôi!”

Lam Ngọc Anh cắn môi, lặng lẽ thở dài.

Lúc này, điện thoại di động trong túi rung lên một tiếng “Oong” ngắn ngủi.

Cô móc ra xem, là Hoàng Trường Minh gửi đến, anh đang giục cô: ‘Sao còn chưa lên? Lam Ngọc Anh liếm môi, đành phải đi từ trong phòng bếp ra, lại dây dưa hết hai ba phút, mới chậm rãi lên tầng.

Phòng ngủ đầu tiên cạnh cầu thang không đóng, mở rộng cửa. Hoàng Trường Minh đứng ở phía trước cửa sổ đang hút thuốc. Ánh mặt trời bao phủ quanh người anh tạo thành một đường viền màu vàng.

Lam Ngọc Anh hít sâu một hơi, cố tỏ ra bình tĩnh một chút.

Cô giơ tay lên gõ cửa. . ngôn tình hoàn

Hoàng Trường Minh nghe được tiếng động liền quay đầu, vừa vặn phun ra một vòng khói thuốc, khóc thuốc màu trắng tản qua quanh mặt anh, sau đó bàn tay kẹp điều thuốc nâng lên, chỉ về phía cô: “Đóng cửa lại.”

Da đầu Lam Ngọc Anh tê rần.

Lam Ngọc Anh do dự quay rồi đầu, chậm rãi đóng cửa lại.

Tiếng cửa đóng chặt “cạch” một tiếng, cô theo đó nuốt nước bọt. Hình ảnh trong giấc mơ hiện ra rõ ràng ở trong đầu.

Lam Ngọc Anh khẩn trương tới mức lòng bàn tay bắt đầu ra mồ hội, bỗng nhiên bắt đầu hối hận vì hôm qua đã đồng ý quá qua loa, đáng lẽ phải hỏi rõ…

Đợi tới lúc cô dây dưa mãi mới xoay người, Hoàng Trường Minh đã bóp tắt điếu thuốc, cầm thứ gì đó đi về phía cô. Bóng dáng cao lớn chắn phần lớn ánh mặt trời, nhếch môi nói: “Đi thay quần áo.”

“Tôi mới không cởi quần áo đâu!” Lam Ngọc Anh buột miệng nói.

“Cô vừa nói gì?” Chân mày của Hoàng Trường Minh chậm rãi nhưởng lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi