ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 658

Bên kia điện thoại, Diệp Tấn im lặng một lát mới nói: “Ngọc Anh, thật ra tớ còn đang ở Băng Thành.”

“Hả?” Lam Ngọc Anh nghe xong, vô cùng kinh ngạc: “Diệp Tấn, cậu còn ở Băng Thành à? Cậu không đi sao?”

“Không, sau khi cậu rời khỏi sân bay, trong hôm đó tớ cuối cùng không thể đăng ký được, nguyên nhân cụ thể thì chờ gặp mặt sẽ nói cho cậu biết sau!” Diệp Tấn mỉm cười: “Tớ biết mấy ngày qua cậu sẽ rất bận rộn, cho nên vẫn không quấy rầy cậu. Hôm nay cậu có thời gian không, chúng ta cùng ăn cơm!”

“Được! Cậu quyết định nhà hàng đi, đến lúc đó gửi vị trí cho tớ.” Lam Ngọc Anh nhân lời.

Khi cúp máy, cô vẫn cảm thấy không thể tin nổi.

Không ngờ đến cuối cùng, Diệp Tấn tự nhiên không đi, lúc đó ba người bọn họ mua vé máy bay nhưng người cuối cùng cũng không rời đi.

Lam Ngọc Anh đang mải suy nghĩ, bên tại bỗng nhiên vang lên một giọng nói phiền muộn: “Người họ Diệp kia không đi à?”

Lam Ngọc Anh giật mình.

Hoàng Trường Minh vốn ở trong phòng ăn, chẳng biết đã đi qua từ lúc nào, lại đứng ở sau lưng cô mà không hề phát ra tiếng động.

“Ừ” cô gật đầu.

Người đàn ông này.

Sao lại nghe trộm người khác nói chuyện điện thoại chú!

Hoàng Trường Minh nhíu mày, giọng điệu cứng rắn hỏi: “Hôm nay cô muốn đi anh ta, cùng ăn cơm à?”

“Ừ” Lam Ngọc Anh gật đầu.

“Vậy Bánh Bao phải làm thế nào?” Hoàng Trường Minh trầm giọng. Lam Ngọc Anh chớp chớp mắt: “Tôi có thể dẫn nó đi cùng mà.”

Hoàng Trường Minh không hé răng, đôi môi mỏng mím chặt lại, trừng mắt nhìn cô vài giây, sau đó cũng móc điện thoại di động từ trong túi quần ra, gọi vào số của trợ lý Giang Thanh, nói thẳng: “Nói qua về hành trình hôm nay của tôi đi!”

Chờ bên kia báo cáo xong đầu vào đấy về hành trình trong ngày, chân mày của anh càng nhíu chặt hơn.

“Không thể hủy bỏ hoặc hoãn lại sao?”

Giọng điệu Giang Thanh bên kia rất khó xử: “Tổng giám đốc Hoàng, cái này sợ là hơi khó, tất cả đều đã hẹn từ trước. Hơn nữa hội trường ký hợp đồng với bên ngân hàng Đông Á đã bắt đầu được bố trí từ tuần trước, cũng đã thông báo với giới truyền thông rồi! Lại còn bên phía ông chủ tịch Thịnh Huy cũng không tiện hoãn lại.”

“Tôi biết rồi!” Hoàng Trường Minh trầm giọng nói.

Cho dù Lam Ngọc Anh không nghe rõ nội dung, nhưng cơ bản có thể đoán được. Thấy anh cúp máy xong vẫn đứng đó với sắc mặt cứng đờ, cô không khỏi hỏi: “Ơ, Hoàng Trường Minh, anh còn không đi làm à?”

Hoàng Trường Minh nhìn cô, nghĩ đến điều gì, chân mày chợt nhưởng lên.

“Đợi lát nữa đi, giờ tôi lên tầng thăm con trai đã.”

“Ừ” Lam Ngọc Anh gật đầu.

Cô nhìn bóng dáng cao lớn của anh đút hai tay trong túi quần, chậm rãi đi lên tầng.

Sau khi ăn cơm xong, Bánh Bao chạy về phòng trẻ em, giờ đang nằm ở trên thảm trải sàn, lắp Lego. Đột nhiên có bóng tối bao phủ, cậu bé ngẩng đầu liền nhìn thấy ba đang cúi người bên cạnh, giơ tay ra xoa đầu cậu bé với vẻ vô cùng yêu thương: “Bánh Bao.”

Bánh Bao không hiểu sao chợt thấy hốt hoảng.

“Ba ba, sưng thì sao?”

Sau khi Hoàng Trường Minh đi làm, Lam Ngọc Anh cũng thay quần áo, dẫn Bánh Bao ra khỏi cửa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi