ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 700

Tuy nhiên, vừa bước ra khỏi phòng ngủ, cửa phòng trẻ con bên cạnh đã được mở ra từ lâu. Bánh bao nhỏ trong bộ đồ ngủ đang khệnh khạng bước ra, cậu bé vừa nhìn thấy cô thì lập tức chạy đến và hộ.

“Cô Ngọc Anh.

Lam Ngọc Anh không ngờ mình lại bị bắt quả tang.

Trong lúc đang lúng túng không biết nên xử lý như thế nào, bánh bao nhỏ đã mở miệng trước, đôi mắt to tròn đen như quả nho chớp chớp: “Cháu biết rồi, chắc chắn cô lại nằm trên người bố để gọi bố dậy đúng không?”

“Đúng vậy… Lam Ngọc Anh quẫn bách mà gật đầu.

“Bố lười thật, còn phải cần người gọi mới dậy!” Bánh bao nhỏ bĩu môi.

“Con nói cái gì?” Bóng dáng cao lớn của Hoàng

Trường Minh đi tới, anh đang cầm dao cạo râu trong tay.

“Bé bảo đói bụng rồi. Bánh bao nhỏ rụt vai nhỏ lại, lập tức đổi giọng yếu ớt. Sau đó ôm bắp đùi Lam Ngọc Anh một cách rất không có tiền đồ, rồi dụi dụi mặt.

Lam Ngọc Anh mỉm cười, cúi người ôm con trai. Cô quay đầu lại thấy Hoàng Trường Minh đã tắm xong, trên người vẫn chỉ mặc một chiếc quần đùi như lúc ngủ dậy, trên ngực trái còn có vài vết xước đỏ khả nghi, nhìn như là dấu vết cô lưu lại đêm qua trong lúc tình cảm mãnh liệt…

Cô thẹn thùng không nhìn nữa, đỏ mặt vội vàng nói: “Em đưa Đậu Đậu xuống tầng trước, anh xong xuôi thì xuống dưới ăn sáng cùng nhé!”

Khi Lam Ngọc Anh và bánh bao nhỏ vừa uống được hai ngụm sữa bò, Hoàng Trường Minh đã thay quần áo xong rồi đi xuống. Ăn gần xong, Hoàng Trường Minh ngước mắt lên hỏi cô: “Hôm nay em làm gì?”

“Buổi sáng ở nhà trồng Đậu Đậu!” Lam Ngọc Anh nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: “Buổi chiều em ra ngoài một chuyến. Hoàng Kỳ Hân đã về, nên em muốn hoàn thành buổi phỏng vấn cuối cùng!”

Tuy cô nói đã quyết định ở lại, cũng đã liên lạc với bên Canada để từ chức, nhưng cô vẫn muốn hoàn thành công việc của mình. Hơn nữa, trụ sở chính ở đây, nên cô cũng có suy nghĩ muốn tiếp tục công việc ở toàn soạn báo ở đây trong tương lai.

Đối với việc Hoàng Kỳ Hân gấp gáp đi Australia, hoàn toàn là do anh dùng biện pháp ngăn cản cô rời đi. Hiện tại, hai người đã quay trở lại bên nhau, nên đương nhiên Hoàng Kỳ Hân xử lý xong chuyện là có thể trở về.

“Ừ” Hoàng Trường Minh trả lời một cách nhạt nhòa. Ba giờ chiều, chú Lý lái xe đưa Lam Ngọc Anh đến tòa nhà văn phòng.

Vì đã hẹn trước từ sớm nên buổi phỏng vấn diễn ra rất suôn sẻ. Hơn nửa giờ sau, cô đi thang máy rời đi.

“Đinh!”

Lúc đến tầng một, thang máy phía đối diện cũng đồng thời mở ra.

Hoàng Trường Minh mặc một bộ vest đen từ bên trong đi ra, cổ áo sơ mi trắng mới tinh, và chiếc cà vạt màu xanh đậm do cô thất cho. Lúc này một tay anh đút túi đang đi về phía cô: “Phỏng vấn xong rồi?”

“Ừ.” Lam Ngọc Anh gật đầu, cô kinh ngạc hỏi anh: “Hoàng Trường Minh, sao anh lại ở đây?”

“Qua đây họp.” Hoàng Trường Minh nhếch môi giải thích.

“Lại trùng hợp vậy hả… Lam Ngọc Anh nháy mắt, cô vẫn còn hoài nghi.

“Ai bảo không thể!” Hoàng Trường Minh mặt không đổi sắc nói. Anh giơ tay áo lên, rồi tay chỉ chỉ trên mặt đồng hồ: “Còn chưa đầy hai tiếng nữa là tan làm, trong công ty có một số tài liệu quan trọng cần phê duyệt. Đợi lát nữa cô về công ty với tôi, xong việc thì hai chúng ta đi xem phim!”

“Vậy nói với chú Lý một tiếng để chú ấy đưa Đậu Đậu đến?” Lam Ngọc Anh nghe vậy thì vội nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi