ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 702

Cũng tốt, anh ta đúng lúc cũng đang có một số chuyện muốn nói với Lê Tuyết Trinh, lần trước ở quán ăn chạm mặt nhau và đang có việc gấp, hơn nữa con trai đang vội đi vệ sinh, nên hôm đó anh ta không nói gì nhiều.

Ánh mắt tĩnh mịnh nheo lại, hai tanh anh ta đút túi đi về phía phòng làm việc.

Mở cửa ra, nghe thấy tiếng đứng dậy của Lê Tuyết Trinh đang ngồi trước bàn làm việc ở bên trong, nhìn thấy anh ta liền lập tức bày ra hai cái núm đồng tiền.

“Trường Minh!”

Hoàng Trường Minh chỉ nhìn cô ta cho có lệ, trực tiếp đi đến ghế lưng cao ngồi xuống.

Sau khi anh ta đi vào, Lê Tuyết Trinh cũng ngồi xuống, nhìn thấy anh ấy không chủ động phản ứng với lời chào của mình, chỉ đành mỉm cười và nói tiếp: “Em tiện đường nên qua đây đưa cho anh bản thiết kế”

“Ừm, để ở đó đi.” Hoàng Trường Minh chỉ tay.

“Hoàng Minh, anh xem qua bản thiết kế, giám đốc Thái nói trong bản thiết kế còn rất nhiều chỗ chưa được hoàn thiện, vì chủ yếu là nghe theo ý kiến của anh!” Lê Tuyết Trinh nói nhẹ nhàng.

“Để cụ thể và thống nhất hơn tôi sẽ cùng bàn bạc với giám đốc Thái.” Hoàng Trường Minh gật đầu, sau đó liếc nhìn bản thiết kế, tựa lưng vào ghế, nhìn về phía xa: Lê Tuyết Trinh, cô đến chỉ để đưa cho tôi bản thiết kế thôi sao?”

“Trường Minh, có phải là anh đã nhìn ra rồi không?” Lê Tuyết Trinh nghe xong, lại mở lời, giọng nổi đột nhiên nghẹn ngào: “Không sai, em chỉ là muốn đến gặp anh, đến biệt thự ngay cả bước chân qua cổng cũng không cho em vào, công ty cũng như vậy, em chỉ còn cách lấy cớ đưa bản thiết kế để đến gặp anh, nói chuyện với anh!”

“Cô hà tất phải như thế.” Hoàng Trường Minh ngữ khí tĩnh mich.

“Trường Minh, hiện tại dù chỉ vài câu nói anh cũng không muốn nói với em sao?” Lê Tuyết Trinh ngốc nghếch nhìn anh ta: “Chúng ta đã đính hôn được bốn năm rồi, mà trong suốt bốn năm, em luôn đợi anh, lẽ nào anh nhất định phải nhẫn tâm như vậy sao?”

Hoàng Trường Minh rút điều thuốc từ trong hộp, không vội vàng châm, mà vuốt ve điếu thuốc lá: “Lê Tuyết Trinh, vừa hay tôi có chút chuyện hôm nay muốn nói lại một lần với cô, lời hôm đó tôi nói ở nhà họ Hoàng rất nghiêm túc, hôn ước của tôi và cô bốn năm trước sớm đã bị hủy rồi, bốn năm sau đương nhiên tôi sẽ không lấy cô. Về việc bốn năm trước tại sao tôi và cô lại lập ra hôn ước, nguyên nhân cô hẳn cũng đã rõ!”

Lê Tuyết Trinh không nói gì cả, vì cô ta không thể phủ nhận nổi.

Lúc đó nếu không phải anh ta mất trí, không nhớ ra sự tồn tại của Lam Ngọc Anh, thì cũng không thể tùy ý để cho Kiến Phong chi phối.

Hoàng Trường Minh châm điếu thuốc, thổi ra làn khói màu xám: “Còn nữa, có phải cô cũng lừa cô ấy là mình đang mang thai phải không?”

“Trường Minh, em… Lê Tuyết Trinh chợt biến sắc.

“Nếu đúng như vậy, thì tôi chưa hề động chạm đến cô, cho dù là trong trường hợp bị đánh thuốc mê, vì vậy cô nên gả cho bố của đứa con mới phải!” Hoàng Trường Minh không vội vã nói, ánh mắt trào phúng.

Lê Tuyết Trinh điều chỉnh lại tâm trạng, vành mắt đỏ ửng giải thích: “Trường Minh, em chỉ là vì nhất thời trong tình huống cấp bách không biết mở lời như thế nào, em sợ cô ta một lần nữa cướp anh đi, vì vậy em mới cố ý nói như thế, em cũng chỉ là muốn bảo vệ tình cảm của mình mà thôi.

Hoàng Trường Minh mặc cho cô ấy nhẹ nhàng giải thích và còn bất chợt mang theo tiếng khóc nghẹn ngào.

Không cắt ngang, cũng không cản lại, tiếp tục hút điều thuốc giống như không liên quan đến mình, đến khi cô ấy lấy ra khăn tay lau khô nước mắt, mới trầm giọng lên tiếng “Ồ, đúng rồi, Lê Tuyết Trinh, tôi chợt nhớ ra một chuyện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi