ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 708

Mãi cho đến khi xem phim xong, Lam Ngọc Anh vẫn còn cảm nhận được dư vị ngọt ngào mãi không tan hết. Bước ra khỏi tòa thương mại, Hoắc Trường Minh bảo cô chờ ở cửa rồi tự mình cầm chìa khóa đi lấy xe.

Cô tìm một chỗ thích hợp ở góc phòng đứng, bên cạnh là một nhà sách rộng lớn thì mắt bỗng thấy một bóng hình quen thuộc, do dự một lát, vẫn nên là bước đến chào hỏi: “Ngài Hoài Lâm!”

Lê Hoài Lâm vẫn ăn mặc giản dị, cửa chỉ rất duyên dáng, dù ở tuổi này nhưng không hề mất đi vẻ quyến rũ.

Sau khi quay lại nhìn cô, ông cười rất thân thiết: “Cô Ngọc Anh, trùng hợp quá!”

“Sức khỏe ông sao rồi?” Lam Ngọc Anh buộc phải hỏi trước.

“Đã tốt hơn nhiều rồi!” Lê Hoài Lâm nói, nụ cười càng sâu hơn khi nghe những lời này: “Nói ra thì cũng phải cảm ơn cô vì phương pháp mà cô đã nói trước đây, nó thật sự hiệu quả! Hơn nữa, tôi cảm thấy dạ dày dạo gần đây đã khỏe dễ chịu hơn rất nhiều, ngay cả mấy ông bác sĩ trung y cũng nói tôi đang được điều dường rất tốt!”

“Đừng khách sáo, có hiệu quả là tốt rồi!” Lam Ngọc Anh gật đầu cười.

Lê Hoài Lâm nhìn lại bên trong tòa nhà thương mại, cười nói: “Trên kia hình như có rạp chiếu phim, ở đây chủ yếu là người trẻ tuổi, có vẻ Cô Ngọc Anh cũng đến đây xem phim cùng bạn bè nhỉ?”

Bị hỏi như thế này, Lam Ngọc Anh chợt nhớ đến thân phận của đối phương.

Không chỉ là một trưởng bối cô cảm thấy rất dễ gần mà còn là bố của Lê Tuyết Trinh.

“Đúng vậy, anh ấy đi lấy xe rồi.” Lam Ngọc Anh mơ hồ gật đầu.

Khi cô đang do dự không muốn nói rõ, Lê Hoài Lâm đã nói: “Lại trùng hợp nữa rồi, tài xế của tôi cũng đi lấy xe, tôi đến hiệu sách này muốn mua vài cuốn sách!”

“Ông vẫn chưa chọn được cuốn nào vừa ý sao?” Lam Ngọc Anh nhìn hai tay trống không của ông.

“Vẫn chưa” Lê Hoài Lâm xòe hai tay ra lắc đầu, giọng nói và biểu cảm có chút mất mát.

“Có thể là cuốn sách tôi muốn mua không được ưu chuộng lắm, hơn nữa cũng hơi cũ, hầu như rất ít người đọc, thêm nữa là bản dịch tiếng Đức, mua lại càng khó hơn!”

“Bản dịch tiếng Đức sao?” Lam Ngọc Anh nghe được vế sau, hỏi một cách kinh ngạc.

“Đúng vậy, do Heinrichber viết, là một nhà văn người Đức đã từng đạt giải Nobel! Hơn nữa ông ấy đã nhập ngũ trong kỳ nhập học, tham gia chiến tranh Thế giới thứ hai, bị thương và trở thành tù nhân. Các tác phẩm của ông đều có phong thái phê phán và chỉ trích, dù ông đã qua đời nhưng vẫn được ca ngợi là lương tâm của người Đức!”

Lê Hoài Lâm nói một hơi, dường như ý thức được biểu hiện của mình quá kích động, vội vàng cười giải thích: “Thật ngại quá, nói ra thì tôi có chút phấn khích, vì tôi từng du học ở Đức, sau đó lại sống thêm vài năm ở đấy, nên cũng bị ảnh hưởng văn hóa ở đó! Cô Ngọc Anh trẻ như thế, chắc sẽ không hứng thú với những thứ văn học ngoại quốc này!”

Lam Ngọc Anh nghe ông nói xong, lại có biểu cảm như đang suy nghĩ.

“Tôi có thể tên của ông ấy được không?” Tô nghĩ một lúc, ngập ngừng hỏi.

“Clown’s View.” Lê Hoài Lâm đáp: “Hơn nữa, còn có bộ phim cùng tên cải biên dựa trên cuốn này”

“Clown’s View sao?” Lam Ngọc Anh một lần nữa kinh ngạc, hỏi lại.

Sau khi ông gật đầu, cô không khỏi lẩm bẩm nói: “Đúng là trùng hợp”

“Cô Ngọc Anh, sao vậy?” Lê Hoài Lâm khó hiểu hỏi.

Lam Ngọc Anh vừa cười vừa nói với ông: “Ở chỗ tôi vừa hay lại có một cuốn sách tiếng Đức, là nguyên bản, bởi vì nó rất quan trọng với tôi nên nếu ông Hoài Lâm muốn đọc thì tôi xin lỗi, tôi chỉ có thể cho ông mượn thôi!” Vừa nãy ông nói một tràn dài, thật ra cô nghe không hiểu chút nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi