ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 720

“Anh đã liên hệ với bạn bè rồi, chậm nhất là tối mai sẽ có thông tin thôi!”

“Vâng ạ!” Lam Ngọc Anh yên tâm gật đầu.

Nghĩ đến dáng vẻ phía trước Đậu Đậu nằm trong vũng máu, đến bây giờ cô còn cảm thấy lòng mang sợ hãi.

Lúc sau lại phải nhận trị liệu trong bệnh viện thời gian dài như vậy, nó mới nhỏ như vậy mà phải chịu nhiều đau đớn, hai tay cô siết chặt mà nói: “Hành vi gây tai nạn rồi chạy trốn của tài xế rất đáng hận, hơn nữa còn đụng phải trẻ con, nếu tóm quơ được, nhất định phải nghiêm trị mới là!”

Hoàng Trường Minh nhếch môi nhàn nhạt đáp lại, anh tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua. Liếc mắt ngoài cửa sổ, anh đột nhiên hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Đã gần mười một giờ rồi.” Lam Ngọc Anh nghe vậy thì móc điện thoại di động ra nhìn.

“Hừm.” Hoàng Trường Minh gật đầu, lập tức trầm giọng nói câu: “Cũng nên tiến hành chút chuyện nghiêm chỉnh!”

Lam Ngọc Anh đang há mồm muốn hỏi anh cái gì là chuyện nghiêm chỉnh, lập tức bị anh xoay người đặt trên gối nắm mà hôn lấy, lời lẽ cũng đã bị chặn vào trong miệng của cô.

Vừa rồi Hoàng Trường Minh nói khắp phòng đều là mùi chua, cô nhãn cái mũi hồi lâu, cũng không ngửi được, ngược lại toàn ngửi thấy mùi thơm sữa tắm y như nhau trên người hai người, hơn nữa khi nó tỏa ra từ trên người anh, có thêm một luồng hormone giống đực. Bị thân hình cao lớn của anh kiểm soát trong lòng ngực, cô dần dần cũng bắt đầu động tình, vươn tay kéo rớt đi cái khăn tầm quần bên hông của anh xuống.

“Đúng là yêu tinh nhỏ!”

Ngay lập tức, bên tai đã truyền đến tiếng nghiến răng khàn khàn của anh.

Hô hấp của anh đã chui hết vào trong tai, Lam Ngọc Anh bị ảnh mất nóng bỏng của anh nhìn đến miệng khô lưỡi khô, giơ tay lên tắt đi chiếc đèn ngủ duy nhất bên cạnh tủ đầu giường. Trong bóng đêm, cô bị sự cường thế của anh một ngụm nuốt chửng…

Ngoài cửa sổ mặt, đêm dài đằng đẳng.

Sáng sớm hôm sau, Lam Ngọc Anh còn đang trong giấc mộng, cũng cảm giác được một bàn tay đang thong thả rong ruổi trên làn da mình.

Cô mơ màng mở mắt ra, trừ ánh ban mai soi chiếu vào thì còn nhìn thấy một bàn tay rắn chắc kia.

Thấy cô đã thức dậy, Hoàng Trường Minh càng không kiêng nể gì, lập tức nâng cao tấm chăn đang được phủ lên trên người, tung người chống lên trên đó, muốn tiến hành một đợt vận động lúc sáng sớm.

Lam Ngọc Anh như một con sơn dương đang chuẩn bị vào lò mổ, trốn ở dưới chăn tránh né đôi môi mỏng và bàn tay to lớn của anh.

“Không cần, tối hôm qua mới..”

Không đợi cô nói xong, Hoàng Trường Minh đã cần cô một ngụm. Tối hôm qua anh còn chưa tận hứng, em đã bất tỉnh!”

“… Hơi thở của Lam Ngọc Anh lập tức run lên.

Thật sự là có chênh lệch quá lớn với thể lực biến thái của anh, cô cứ cảm thấy, nếu buổi sáng lại bị gây sức ép một phen thì nguyên ngày hôm nay tuyệt đối khỏi cần làm gì hết, hai cái đùi sẽ run run cứ như dẫm lên trên bông.

Lúc đang sắp bị tử hình ngay tại chỗ, Lam Ngọc Anh như bắt được cứu tinh mà hô to: “Di động… Di động của anh đang reo kìa!”

Bên cạnh tủ đầu giường truyền đến tiếng reo “Ong ong” liên hồi.

Hoàng Trường Minh ngẩng đầu từ trong chăn, liếc mắt, hừ một tiếng nhéo một cái bên hông của cô: “Tạm thời tha cho em đó!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi