ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 735

Khi anh rời đi, Lam Ngọc Anh vươn tay nắm lấy cánh tay anh: “Vừa rồi Diệp Tấn nói cái gì với anh?”

“Em muốn hỏi anh cái gì?” Hoàng Trường Minh nhướng mày hỏi.

Chỉ là dường như có chút tự mãn mờ nhạt trong đôi mắt trầm tĩnh và sâu thắm kia.

Lam Ngọc Anh cau mày khi nghe lời này: “Vừa nãy em thấy anh ấy vỗ vai anh nhìn như là đang nói cái gì đó…

“Em sai rồi.” Hoàng Trường Minh mặt không chút thay đối.

“. Lam Ngọc H mặt đầy nghi hoặc.

Dù thị lực kém nhưng cô thấy rõ miệng của Diệp Tấn nhấp nháy như nói gì đó….

Hoàng Trường Minh đóng cửa lại, đi vòng qua đầu xe ngồi vào vị trí ghế lái, nổ máy rời đi.

Thấy anh không có ý định tiếp tục chủ đề này, Lam Ngọc Anh đành phải dừng lại không hỏi nữa.

Bởi vì vốn định ăn tối ở bên ngoài, nên cũng không có nói thím Lý chuẩn bị bữa tối, nên sau khi Diệp Tấn rời đi chỉ còn lại gia đình ba người bọn họ dùng bữa, họ chọn nhà hàng chuyên về món Thượng Hải, không khí rất ấm áp, rất nhiều người cũng giống họ, mang con ra ngoài đi chơi. Trở về biệt thự sau khi ăn xong thì màn đêm cũng đã buông xuống.

Đậu Đậu cũng đã buồn ngủ ngáp một cái, Lam Ngọc Anh đọc mấy trang truyện cổ tích, liền rũ mi ngủ thiếp đi. Sau khi nhẹ nhàng rời khỏi phòng đứa bé, cô đẩy cửa đi sang phòng ngủ bên cạnh.

Hoàng Trường Minh cũng đã tằm xong, quanh eo cũng không có khăn tắm, phần trên cởi trần dưới chỉ có mặc một cái quần đùi nhỏ, nằm ngửa trên giường, hai tay chống lưng.

Lam Ngọc Anh nhìn sang và không nhịn được mà liếm môi dưới.

Chợt nhớ tới bộ dạng lúc anh mặc quần bơi ở bể bơi lúc chiều, không chỉ có các cô gái trẻ bị thu hút mà thực ra lúc đó cô cũng không thể rời mắt, dù không nhìn mặt chỉ nhìn phần cơ bụng nhưng cũng khỏe mắt cũng chưa từng rời khỏi…

Lam Ngọc Anh điều chỉnh lại hơi thở của mình và bình tĩnh đi tới: “Này, tại sao anh lại không đắp chăn bông vào đi!”

Hoàng Trường Minh không nhúc nhích, chỉ giật giật khỏe môi.

“Quá mệt mỏi!”

Anh cứ nhằm chặt hai mắt mình lại như thể đang vô cùng mệt mỏi.

Lam Ngọc Anh hơi bối rối khi nghe thấy điều này: “Anh mệt mỏi vì cái gì chứ.” Đôi mắt ngưng tụ và sâu thẳm của Hoàng Trường

Minh đột ngột mở ra, cố ý liếc nhìn cô.

“Không có gì.” Anh nhẹ giọng nói.

Làm sao cô biết được ngoài Nguyễn Phong ở New York, anh cũng đã bí mật giải quyết một đối thủ ẩn danh ở Trung Quốc chứ.

Lam Ngọc Anh cau mày, không biết vì sao, chỉ thấy anh đang mệt mỏi nên cô muốn để anh nghỉ ngơi sớm, kéo chăn bông đắp lại cho anh, cô cũng lên giường chui vào chăn, sau đó giơ tay tắt đèn.

Ngay khi cổ chạm vào gối, Hoàng Trường Minh vốn dĩ đang nhướng mày không muốn nâng người lên, liền lăn qua đề lên người cô, trong bóng tối, không cần nói thêm nữa, từng hơi thở đã quá rõ ràng rồi.

Trong phút chốc, bộ đồ ngủ trên người cô bị kéo ra và ném ra ngoài. Lam Ngọc Anh che đi đôi môi mỏng, thở hổn hển: “Anh vừa mới nói mệt.

“Cho dù mệt đến mất thì cũng có thể làm hai lần!” Hoàng Trường Minh thô bạo nói.

Lật người cô như một cái bánh kếp, dưới lớp chăn bông, nhiệt độ càng ngày càng cao, từng giọng nu đứt quãng từ cô không ngừng phát ra.

Ngoài cửa sổ, màn đêm càng đen lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi