ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 789

Đúng thật là….

Xấu hổ quá đi mất!

Bóng đêm càng sâu, bên này hai người yêu nhau đang triền miên không thể tách rời, bên phía nhà họ Lê lại vô cùng yên tĩnh.

Có người giúp việc đang đi qua đi lại, sau đó bưng hai chén tổ yến vừa mới được hầm xong từ trong phòng bếp đi ra, cung kính để ở trên bàn, hầu hạ cho hai mẹ con đang ngồi ở trên số pha ăn.

Lê Tuyết Trinh không có tâm trạng để ăn, cô ta đứng dậy đi về phía cửa sổ sát đầu nhìn ra bên ngoài, hỏi: “Mẹ, sao bố vẫn chưa về nữa?”

Nguyễn Hồng Mai nhìn dáng vẻ lo âu của con gái, bà ta múc một muỗng tổ yến ăn, sau khi tổ yến vào miệng rồi, bà ta mới lên tiếng nhắc nhở: “Tuyết Trinh à, nghe lời mẹ, con không thể trông cậy vào bố của con được đâu, hôm nay cho dù ông ấy đến nhà họ Hoàng là vì chuyện của con thì chắc chắn cũng sẽ không giúp con!”

Lê Tuyết Trinh nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên cứng đờ, nhưng cũng không lên tiếng.

Hôm nay hai mẹ con cô ta trở về nhà mẹ đẻ của Nguyễn Hồng Mai, sau khi ăn cơm chiều xong mới trở về nhà, nhưng lại không thấy Lê Hoài Lâm đâu, hỏi người giúp việc thì họ nói ông ấy đến nhà họ Hoàng một mình, như thế thử hỏi sao cô ta có thể yên tâm được kia chứ!

Trong lúc cô ta đang đi qua đi lại trong phòng sách thì ngoài cửa truyền tới tiếng vang. Sau khi nghe người giúp việc thông báo, không bao lâu sau Lê Hoài Lâm cũng đi vào, Lê Tuyết Trinh lập tức đi tới phía trước tiếp đón, nói: “Bố ơi, bố về rồi!”

“Ừm, hai mẹ con vẫn còn chưa ngủ sao?” Lê Hoài Lâm đi vào phòng khách.

“Ông xã à, trong phòng bếp còn có tổ yến đấy, có cần múc một chén cho anh ăn không?” Nguyễn Hồng Mai ngồi ở bên cạnh cười hỏi, nghe giọng điệu của bà ta cứ như người vợ dịu dàng của gia đình bình thường vậy.

“Không cần, anh không muốn thử mấy món ăn của phụ nữ các em đâu!” Lê Hoài Lâm xua tay.

Lê Tuyết Trinh đã không còn nhịn được nữa, bèn hỏi: “Bố à, hôm nay bố đến nhà họ Hoàng là vì bàn bạc với với bác Phong về chuyện kết hôn của con và Trường Minh đúng không?”

“Không sai!” Lê Hoài Lâm cũng không giấu giếm.

“Bố nói giúp con đúng không?” Lê Tuyết Trinh cố ý hỏi.

“Tuyết Trinh à, chắc con cũng nên biết lập trường của bố rồi chứ!” Lê Hoài Lâm nhìn về phía con gái, hơi nhíu mày nói.

Sắc mặt của Lê Tuyết Trinh lập tức thay đổi.

Lại là như thế, có đôi khi cô đã nghi ngờ rằng có phải não của Lê Hoài Lâm bị nước vào rồi hay không, rốt cuộc ông ấy có biết mình là bố của cô ta hay không vậy? “Hôm nay bố qua đó tìm anh Phong là vì muốn nói cho rõ chuyện hôn nhân của hai đứa, ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên, hôn nhân vẫn nên thành lập trên cơ sở tình yêu mới tốt, bố cảm thấy nên hủy bỏ thì hãy hủy bỏ đi! Nhưng cuối cùng bố vẫn không nói ra câu này”

Nghe Lê Hoài Lâm nói như thế, biểu cảm của Lê Tuyết Trinh chuyển từ âm u sang vui mừng, trong lòng nuôi một chút hy vọng, nhưng cô ta chưa vui vẻ được bao lâu thì lại nghe ông ấy tiếp tục nói: “Nhưng Trường Minh đi rồi, kết quả cũng giống nhau thôi!”

Lê Hoài Lâm nhìn biểu cảm cứng đờ của con gái thì bèn thở dài, ông ấy vỗ vào bả vai của cô ta, lúc này chỉ có thể để cô ta tự mình nghĩ thông suốt, vì thế ông ấy cũng không nói gì nữa mà đi thẳng lên lầu.

Sau khi tiếng bước chân của ông ấy biến mất, Nguyễn Hồng Mai cười mỉa mai lên tiếng nói: “Không phải mẹ đã nói với con rằng đừng nên ôm bất cứ hy vọng gì với bố con rồi sao!”

Lê Tuyết Trinh nhìn theo bóng dáng của bố mình khuất dần trên cầu thang, trong phòng nổi lên suy nghĩ trách cứ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi