ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 823

Mặc dù Xuân Lan không biết đó là nhãn hiệu gì, nhưng cũng biết tất cả những chai lọ này đều rất đắt. Thậm chí chỉ một chai tinh dầu nhỏ trong này cũng mất gần một tháng lương của người giúp việc. Bây giờ, Xuân Lan thấy chúng bị đổ đầy đất, cảm thấy rất đau lòng.

“Dù giàu có tới đâu, nhưng thế này thì cô chủ cũng thật lãng phí!”

Đương nhiên những lời này, Xuân Lan chỉ dám nói thầm trong lòng, chứ không dám lộ ra ngoài. Dường như Lê Tuyết Trinh chưa phát tiết đủ, cô ta cầm lấy một hộp mặt nạ ngủ mới đặt từ Mỹ về, định ném về phía tấm gương.

Nguyễn Hồng Mai thấy vậy vội tiến tới ngăn cản: “Như thế là đủ rồi, cẩn thận đánh thức bố con đấy!” Động tác giơ tay lên của Lê Tuyết Trinh dừng lại, cuối cùng cô ta cũng không ném vào gương, nhưng lại ném mạnh nó vào thùng rác.

“Được rồi, đừng có bực tức nữa. Dù con có tức giận tới đâu cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì!” Nguyễn Hồng Mai kéo con gái tới ngồi xuống giường.

“Mẹ!” Lê Tuyết Trinh đưa tay lên day huyệt thái dương, cực kỳ lo lắng: “Hoàng Trường Minh thực sự không thèm đếm xỉa gì tới chức tổng giám đốc kia, dẫn Lam Ngọc Anh ra nước ngoài định cư, bác Phong cũng không làm gì được. Thế thì chẳng phải con sẽ không có chút hy vọng nào sao?”

Nguyễn Hồng Mai nghe thấy thế cũng lộ ra vẻ nghiêm túc. Bà ta cũng nghe một chút phong thanh về chuyện này, nhưng lại không coi là thật mà chỉ cho là tin đồn thất thiệt thôi. Không ngờ nó lại là sự thật. Thậm chí bà ta còn nghĩ rằng có khi nào Hoàng Trường Minh bị lừa đá vào đầu không? “Mẹ à, giờ con phải làm sao đây?”

Thấy mắt con gái đỏ lên, vô cùng đau lòng, Nguyễn Hồng Mai vừa an ủi vừa suy nghĩ: “Con cuống lên làm gì, để mẹ nghĩ đã”

Hôm sau, Nguyễn Hồng Mai nhìn thấy tài xế lái xe con vào trong sân từ cửa sổ sát đất, bà ta nhìn lên lầu. Tối qua, vì chuyện của Hoàng Trường Minh nên con gái bà ta ngủ rất muộn, bây giờ vẫn còn đang ngủ. Như thế thì trong nhà này chỉ còn một người có thể đi ra ngoài mà thôi. Bà ta cất giọng gọi người làm vào trong nhà hỏi: “Hoài Lâm ra ngoài à?”

“Vâng!” Người làm gật đầu.

“Sức khỏe của ông ấy vẫn chưa ổn, sao lại đi ra ngoài vậy không biết?” Nguyễn Hồng Mai nghe vậy thì nhíu mày tỏ ra lo lắng, bà ta không yên lòng hỏi: “Ông ấy có nói là đi đâu không?”

Người làm lắc đầu, tỏ ra không biết: “Thưa bà chủ, chuyện này ông chủ không nói.”

Nguyễn Hồng Mai đột nhiên cười lạnh, đưa mắt nhìn về phía cuốn lịch trên hộc tủ, giọng nói cũng có vẻ cay nghiệt và đanh hơn: “A! Không nói thì tôi cũng biết ông ấy đi đâu rồi!”

Hôm nay là ngày gì bà ta rất rõ. Sau khi chủ Lý lái xe tới nghĩa trang, Lam Ngọc Anh bảo ông ấy ở trong xe đợi mình. Cô ôm bó hoa hướng dương mới mua trong cửa hàng hoa ở dọc đường, đi sâu vào trong nghĩa trang. Trước đó, Hoàng Trường Minh đã nói tới chuyện dời bia mộ, anh lập tức sẽ làm ngay.

Vì cô không quá hiểu biết phương diện này nên chỉ đành tìm người có chuyên môn tới giúp giải quyết chuyện này. Ông bà ngoại không chỉ được ở cùng với nhau, Hoàng Trường Minh còn chọn lại vị trí để thân nhân dưới suối vàng có thể đoàn tụ với nhau. Tất cả những chuyện này đều do Hoàng Trương Minh sắp xếp, cô không phải động tay vào chút nào.

Sau khi Lam Ngọc Anh đến, cô vừa ngạc nhiên vừa cảm động. Thậm chí ngay cả bia mộ cũng được làm mới, xa hoa hơn trước kia rất nhiều. Hơn nữa, mộ còn được đặt riêng, xung quanh có hàng rào gỗ bảo vệ, xung quanh trồng rất nhiều cây hoa nhỏ không biết tên trông rất đẹp.

Khi cô đặt bó hoa xuống cạnh bia mộ, thời gian như ngừng lại. Lúc này, điện thoại đột nhiên đổ chuông. Lam Ngọc Anh không cần nhìn cũng biết ai gọi tới. Nghe thấy giọng nam trầm ấm từ đầu dây bên kia truyền tới, cô khế mỉm cười: “Em vừa tới đây, em nhìn thấy mẹ rồi!”

“Ừ” Hoàng Trường Minh nói tiếp: “Xin lỗi Ngọc Anh, anh đột nhiên có một cuộc họp rất quan trọng, thật sự không thể tới được. Xin lỗi vì không thực hiện được lời hứa tới đó với em!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi