ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 831

Lần trước khi hai mẹ con Lại Diệp và Lam Ngọc Thiên tới làm náo loạn ở thư phòng, Lam Ngọc Anh cũng tình cờ đi qua.

Lại Diệp không đòi được tiền từ chỗ ông, nên đã bất chấp nói ra rất nhiều chuyện. Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, Lam Khải Dương cũng đã đặc biệt để ý tới cô, thấy tâm trạng cô vẫn bình thường, ông còn tưởng cửa phòng cách âm tốt, đóng cửa lại cô sẽ không nghe được những gì không nên nghe.

“Phải.” Lam Ngọc Anh gật đầu.

Đối mặt với phản ứng như thế này của Lam Khải Dương, trong lòng cô dường như đã có đáp án rồi. Không nói thêm gì nữa, cô tiếp tục đợi ông nói tiếp.

“Nếu như con đã nghe được, bây giờ lại hỏi bố như thế, vậy thì bố cũng không giấu con nữa!” Lam Khải Dương chống hai tay trên đầu gối, dường như đã đưa ra quyết định, ông chậm rãi nói: “Con đúng là không phải con gái nhà họ Lam.

“Vậy con.” Lam Ngọc Anh thấy cổ họng mình nghẹn lại.

Lam Khải Dương lên tiếng giải đáp nỗi băn khoăn của cô: “Khi mẹ con kết hôn với bố, khi đó bà ấy đã mang thai rồi.

Lam Ngọc Anh bỗng chốc cảm thấy hít thở khó khăn, sức lực dường như đã bị rút kiệt.

Lam Khải Dương thở dài một hơi, ánh mắt dần trở nên mơ hồ, dường như ông đang hồi tưởng lại cảnh tượng của nhiều năm về trước: “Đã nhiều năm như vậy rồi, bố vẫn không tài nào quên được, mẹ con mặc chiếc váy cưới màu trắng chầm chậm bước từng bước về phía bố. Bố đã yêu bà ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, đó là cái cảm giác mà từ trước tới giờ ta chưa từng có. Bố nguyện cả đời này chỉ cưới bà ấy mà thôi! Cho dù sau này biết được rằng thực ra bà ấy đã mang thai con của người khác, hơn nữa còn kiên quyết không muốn phá thai, thật ra khi ấy trong lòng bố cũng rất khó chịu, thế nhưng đến cuối cùng vẫn lựa chọn chấp nhận, lựa chọn đón nhận con!”

“Bố và bà ấy gần như chỉ là một cuộc hôn nhân chớp nhoáng, bà ấy thậm chí còn không một chút do dự, khi nghe thấy bố nói rằng sẽ chấp nhận con, bà ấy chẳng mảy may suy nghĩ mà lựa chọn gả cho bố.”

“Khi đó bố hạnh phúc lắm, bố cảm giác như mình là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới này, bố thề với con, vào khoảnh khắc ở trong lễ đường khi bố nói ba chữ “Tôi đồng ý”, bổ thật lòng muốn chăm sóc cho hai mẹ con con!”

Nói xong câu cuối cùng, tâm trạng Lam Khải Dương có chút kích động, trong đôi mắt ông nặng trĩu bi thương.

Phải mất một lúc lâu sau ông mới có thể bình tĩnh trở lại, ông hằng giọng, ngẩng đầu nhìn cô: “Ngọc Anh à, bố biết trong lòng con đang trách bố, nhưng con có biết không? Mẹ con trước giờ chưa từng yêu bố, trong tim bà ấy luôn có bóng hình của một người đàn ông khác! Bố có thể chịu đựng việc bà ấy mang thai con người khác, cũng có thể coi đứa bé này như con ruột của mình, nhưng bố không thể nào chịu đựng được, đến cả việc nhìn mình một cái mà vợ cũng không muốn nhìn, thậm chí cả khi bố năm tay bà ấy, trong mắt bà ấy chỉ toàn là đớn đau và cam chịu.

“Quả thực, trong cuộc hôn nhân này bố có sai lầm rất lớn, lúc bắt đầu là bố bị Lại Diệp quyến rũ, thế nhưng mẹ con căn bản không hề để tâm, một chút cũng không! Lúc Lại Diệp mang thai, bổ thậm chí còn nghĩ đến việc bảo bà ta phá bỏ cái thai này, chỉ cần mẹ con dành cho bố một chút tình cảm nhỏ nhoi thôi! Bố đã cố gắng tám năm, tám năm tròn, thế nhưng vẫn không thể bước vào trái tim của mẹ con!” Lam Khải Dương cuối cùng chỉ biết cười khổ.

Ông vốn tưởng rằng thời gian nhất định sẽ khiến bà ấy cảm động, thế nhưng hiện thực lại tạt cho ông một gáo nước lạnh, như con dao đâm vào khiến tim ông đau đớn.

Thời gian tám năm, kháng chiến chống giặc cũng chỉ mất có tám năm, ấy vậy mà ông vẫn không cách nào có được trái tim của một người phụ nữ.

Lam Ngọc Anh càng nghe càng trở nên trầm lặng.

Giọng nói của Lam Khải Dương xen lẫn ai oán và đau thương, dường như mãi đến tận bây giờ ông vẫn không thể buông xuôi, biểu cảm trên mặt lộ rõ vẻ quạnh hiu cô độc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi