ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 835

Cơ thể của Lam Ngọc Anh dần dần trở nên cứng ngắc, nhưng khi được anh ôm trong vòng tay thì lại trở nên mềm mại hơn.

Nghĩ đến việc anh chạy đến nhà chính của nhà họ Lam để đón mình nhưng lại không đón được, mà lúc đi ra trông vẻ mặt của cô lại khác thường như vậy, vậy chắc hẳn Lam

Khải Dương sẽ không giấu giếm anh.

Vùi mặt vào trong lồng ngực của anh, cô nhắm hai mắt lại và cố gắng ngửi hơi thở đàn ông tỏa ra từ trên người anh, như muốn hấp thu chút sức lực từ đó.

Một lúc lâu sau Lam Ngọc Anh mới chậm rãi mở miệng, giọng nói càng ngày càng thấp: “Vậy thì chắc anh đã biết rồi, em không phải con gái của nhà họ Lam, thật ra em và bố của em không có quan hệ huyết thống. Thậm chí em còn không biết mình là ai”

“Vậy thì sao?”

Hoàng Trường Minh trầm giọng hỏi ngược lại cô, anh duỗi tay ôm gương mặt của cô ra khỏi lồng ngực của mình, gắt gao nhìn chằm chằm vào cô: “Cho dù em là trẻ mồ côi thì có gì khác biệt đâu? Đều là người phụ nữ mà anh muốn!”

Lam Ngọc Anh buộc phải ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy đôi mắt thâm thủy tĩnh mịch kia rất sâu thẳm.

Cô tin rằng đây không phải là lời an ủi mà anh dành cho mình, ngay từ khi hai người mới bắt đầu mối quan hệ này thì cô vẫn là cô con gái bị nhà họ Lam ruồng bỏ ở bên ngoài, anh cũng chưa bao giờ quan tâm đến điều đó, chỉ có cô là người duy nhất luôn vướng bận về điều này mà thôi.

Mặc dù cô đã mất mẹ và bà ngoại, bây giờ ngay cả việc bố của mình là ai mà cô cũng không hề hay biết, nhưng điều đó có liên quan gì cơ chứ?

Cô là người phụ nữ của anh, chỉ như vậy đã là đủ rồi!

Hoàng Trường Minh phủ ngón tay thon dài lên hàng lông mày của cô, trầm giọng hỏi: “Có phải rất khó chịu hay không?”

Sau khi biết được chuyện này từ Lam Khải Dương, anh đã lập tức lái xe tới, đi dọc theo con đường của quán cà phê về phía trước, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng đơn độc của cô đang đi một mình trong đám đông, hai vai trùng xuống. Rõ là mặt trời vẫn ấm áp mấy ngày liền, nhưng dường như trên đỉnh đầu cô lại có một đám mây đen.

Nhất là khi nhìn thấy cô bước đi trên đường một cách vô hồn, còn bị người qua đường va phải, rồi đến khi cô vùi đầu vào trong lồng ngực của mình, cổ họng bỗng trở nên chua xót một cách khó hiểu, trong lúc nhất thời anh không biết phải làm sao để yêu thương cô.

“Không!” Lam Ngọc Anh nói với giọng buồn bã, lắc đầu nguầy nguậy.

So với khó chịu thì có lẽ cô còn cảm thấy bối rối và mờ mịt hơn.

Lam Ngọc Anh đưa tay lên nhẹ nhàng nắm lấy anh, lắc lắc: “Đừng nhìn em như thế này nữa, em có cảm giác mình giống như một chủ cún con đáng thương vậy đó!”

Hoàng Trường Minh bị sự hình dung này của cô chọc cho bật cười.

Anh hôn lên trán và cả hàng lông mi của cô, sau đó kéo môi nói: “Biểu hiện không tệ, nín khóc rồi nè”

“Em cũng đâu phải một con quỷ thích khóc nhè cơ chứ!” Lam Ngọc Anh phản đối.

Hoàng Trường Minh nhưởng mày nhìn cô: “Thế nào đây, em muốn tiếp tục ôm nhau ở đây hay là về nhà?”

“A, về nhà đi!” Lam Ngọc Anh thoát khỏi lồng ngực của anh và ngồi trở lại. Sau khi Hoàng Trường Minh đặt phanh tay xuống, anh đột nhiên quay mặt sang bên cạnh liếc mắt nhìn cô, trong ánh mắt hiện lên một chút tia sáng ranh mãnh: “Đã lâu rồi không chơi trò rung xe. Hay là chúng ta tìm một nơi yên tĩnh đi?”

“Đừng có làm loạn.” Lam Ngọc Anh lập tức thẹn thùng cắn môi.

“Thật sự không chơi sao?” Hoàng Trường Minh đã nằm lấy tay cô, nhẹ nhàng đặt vào chỗ bên dưới thắt lưng. Lam Ngọc Anh thấp giọng hô một tiếng: “Này!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi