ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 868

Bàn tay cô và bàn tay anh duỗi đến nắm chặt vào nhau, cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác chân thực, cô ngẩng đầu trực tiếp nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh: “Minh, anh lên lầu tảm rửa trước đi, rửa hết sạch những gì xui xẻo, em đang nấu mì cho anh, đợi anh tầm xong là có thể ăn rồi!”

Người già thế hệ trước đều nói, xảy ra chuyện gì thì phải rửa sạch hết những thứ xui xẻo trên người Ngữ khí của cô không thay đối, vẫn giống mỗi lần đón anh vào nhà sau khi tan làm.

‘Yết hầu Hoàng Trường Minh hơi động đậy: Bánh bao nhỏ nghe thấy tiếng động liền ‘bịch bịch bịch chạy từ trên lầu xuống, đã mấy ngày không được gặp bố, cậu bé hưng phấn gọi “Bố ơi.

Hoàng Trường Minh cúi người, ôm lấy con trai đang nhào đến.

Lam Ngọc Anh đứng bên cạnh sờ khuôn mặt nhỏ của con: “Cục cưng, mẹ không lừa con đúng không, bố con nhất định sẽ về mà”

“Ừm” Bánh bao nhỏ cực kỳ vui vẻ gật đầu.

Phan Duy làm xong việc liền lui ra ngoài, không ở lại bao lâu liền quay về công tự ngược lại thím Lý thì không nhịn được mà lau nước mắt, nhưng là vì vui mừng Lúc Hoàng Trường Minh tẩm xong quấn khăn tầm bước ra thì Lam Ngọc Anh đã nấu xong mì bưng vào phòng ngủ, bát mì tỏa hơi nóng nghỉ ngút, mùi thơm quanh quấn trong phòng Anh đi lại cô liền đưa đũa qua.

Hoàng Trường Minh không nói gì, kéo ghế ra ngồi vào trước bàn, cúi đâu như sói đói võ mồi mà chén hết tô mi.

Lam Ngọc Anh ngồi ngay bên cạnh, dùng tay chống nửa bên mặt, không rời mất mà nhìn chằm chằm vào anh cứ như nhìn hoài không đủ, luôn nhìn anh ăn, đau lòng dặn dò: “Minh, anh ăn chậm thôi!”

Cô biết ngay ở chỗ đó thì anh nhất định sẽ không được ăn ngon.

Không chuẩn bị cơm canh phong phú gì, chỉ đơn giản nấu một bát mì cho anh, nhưng những ngày anh ở trong đó, thật ra thứ anh nhớ nhất cũng chính là mì do cô nấu.

Hoàng Trường Minh bê bát lên, húp sạch nước mì sau đó đặt đũa xuống.

‘Thím Lý gõ cửa bước vào bê bát đi xuống, anh kéo cô dậy khỏi ghế, trực tiếp đi đến bên cạnh giường ngồi xuống, sau đó bóp cắm cô: “Qua đây, để anh xem vết thương của eml”

Lam Ngọc Anh vô thức hơi né tránh: “Ờ, chỉ là hơi đập mạnh một chút thôi Hôm qua cô mới vừa ngã ngựa ở Cà Mau, tuy không ngã gãy xương, nhưng có vài vết thương do va đập và cọ xát là không thể che giấu được, nhất là ở trán, vải trắng quấn trên đó bị cô đổi thành băng cá nhân, hơn nữa còn cố ý thả tóc xuống che bớt đi, không ngờ anh lại quan sát tỉ mỉ như vậy.

Hoàng Trường Minh xé hết băng cá nhân trên trán ra, thấy trên làn da trắng nõn mềm mại có thêm mấy cái lỗ, trong lòng anh liền nhói đau.

May mà vết thương không sâu, nếu như hồi phục tốt thì có lẽ sẽ không để lại sẹo.

Sau khi dán lại cho cô, Hoàng Trường Minh vẫn không nói tiếng nào mà nâng cánh tay cô lên, vén từng chút từng chút ống tay áo lên trên, cực kỳ cấn thận, trên cánh tay và khuỷu tay cô cũng phủ kín vết thương.

Lam Ngọc Anh thấy vậy, không khỏi nhỏ giọng hỏi: “Anh đều biết “Ý là em còn định giấu anh?” Hoàng Trường Minh nâng mắt.

Lam Ngọc Anh lắc đầu.

Điều này thật sự không có, chỉ là cô không muốn nói cho anh vào lúc này, không muốn anh vừa ra ngoài liền lo lắng cho mình thô Trên mặt Lam Ngọc Anh lộ ra vẻ nghỉ hoặc, cô cũng là tối qua mới về tới nhà, ngay cả cơ hội nói với Hoàng Thanh Thảo cũng không có: “Ờ, sao anh biết được?”

“Trên đường về ông Lê gọi điện thoại cho anh” Hoàng Trường Minh mim môi trả lời. Lòng bàn tay lại âm thầm nảm chất lại ‘Sau khi được thông báo phóng thích, anh liền biết là do ông Lê rút đơn đồng thời bảo lãnh cho mình, sau khi ngồi lên xe anh liền nhận được điện thoại của ông Lê, ông ấy nói không phải vì anh mà là vì nế mặt cô nhóc họ Lam, tự bản thân anh cũng rất khiếp sợ.

Ông Lê nói hết mọi chuyện trong hai ngày ở Cà Mau cho anh nghe, tuy chỉ là kế lại, quá trình cũng không phải chỉ tiết lầm nhưng nghĩ đến cô đi nhảy bungee, còn liều mạng đua ngựa với người ta như vậy, anh chỉ nghe thôi là đã cảm thấy khiếp sợ, run rẩy trong lòng.

May mà lúc anh về nhà, cô vẫn còn còn hoàn hảo không tổn hao gì mà bước ra, không thiếu cánh tay hay cẳng chân.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi