ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 870

Hoàng Trường Minh nhỏ giọng cười ra tiếng, nâng mặt cô lên hôn sâu.

Nụ hôn này kéo dài rất lâu, lâu đến mức hô hấp của hai người đều có hơi khó khăn, lúc tách ra còn lưu luyến không muốn rời Nhất là Hoàng Trường Minh, ngón tay cái của anh cọ xát lên đôi môi ẩm ướt sáng bóng của cô, rổ ràng là ban ngày, nhưng ánh mắt đó lại u ám như chứa đựng cả một bầu trời đêm.

“Tuy rắng từng trong lúc thăm dò hỏi qua vấn đề này, nhưng lúc này anh vẫn không nhịn được hỏi lại lần nữa: “Ngọc Anh, em thật sự không sợ chút nào?”

“Ừm, không sợ… Lam Ngọc Anh lắc đầu, vẫn không có chút do dự nào.

Bởi vì đã sẵn sàng cho kết quả xấu nhất, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng mặc kệ mất bao nhiêu thời gian, cô đều quyết tâm sẽ chờ anh quay về, nên trong, lòng mới có cảm giác không có gì phải sợ đó.

Lời của cô điềm tĩnh là thế, nhưng lại khiến người ta động lòng đến vậy.

Sau đó hai người đều không nói chuyện nữa, cũng không làm gì cả, có lúc so với tình yêu cưồng nhiệt, thì chỉ một cái ôm càng có thể cảm nhận được đối phương hơn.

Hoàng Trường Minh ôm cô vào lòng, đôi mắt âm u nhằm lại, thật dài thở ra một hơi Lam Ngọc Anh nhìn khuôn mặt có hơi gầy cùng dáng vẻ tràn đầy mệt mỏi của anh liền rất đau lòng, dùng ngón chân cũng có thể nghĩ được, mấy ngày nay ở trong đó anh chắc chản chưa từng được ngủ một giấc yên ốn, tuy vẻ mặt anh luôn bình tính thong dong, nhưng anh kiêu ngạo như vậy, nhất định là đã phải chịu rất nhiều đau khổ giày vò.

Thấy anh nhanh chóng ngủ say, cô không nhịn được lén hôn lên môi anh.

Sự ngọt ngào lan tỏa trong lòng, sau khi xuống máy bay từ trong đêm, Lam Ngọc Anh cũng cả đêm không ngủ, mà những ngày này anh ở trong đó cl khổ, cô cũng giống vậy không ngủ được một giấc yên ổn, lúc này theo hơi thở, nhịp nhàng của anh, cô cũng dần đần chìm vào mộng đẹp.

Một giấc này, hai người họ ngủ tròn mười tiếng Lúc tỉnh lại, mặt trời bên ngoài đã lặn về phía tây, vì không kéo rèm cửa sổ nên ánh chiều tả màu đỏ rọi vào tràn ngập cả phòng ngủ, ngủ quá lâu, đầu của Lam Ngọc Anh có hơi chậm chạp, cô xoa xoa mắt lẩm bẩm vài tiếng, Hoàng Trường Minh nắm bên cạnh cũng vừa tỉnh dậy, hôn hôn trần cô.

Nếu không phải trong bụng trống trơn thì chắc hai người cũng chẳng ai muốn dậy.

Lam Ngọc Anh xuống giường, vừa buộc tóc vừa đi về phía cửa, Hoàng Trường Minh ở đẳng sau mặc quần áo vào, đợi anh mặc đồ xong thì cô đã đi ra tới cửa, lúc vặn cửa kéo ra thì có thứ gì đó lăn vào vang lên một tiếng nặng rề.

“Hu, bé cưng ngã đụng tay rồi…”

Lam Ngọ Anh giật mình, bình tĩnh nhìn lại mới phát hiện, thứ đô đó không phải gì khác mà là bánh bao nhỏ.

Chắc là nắm bò bên ngoài cửa, nên lúc cô mở cửa, bánh bao nhỏ không kịp tránh liền trực tiếp ngã nhào xuống đất.

Lam Ngọc Anh hoảng hốt đỡ cậu bé dậy, tràn đầy yêu thương hỏi: “Cục cưng, mau để mẹ xem xem, có ngã đau chỗ nào không? Có rách da không, có sưng không?”

“Không sao, con trai đâu có yếu ớt như vậy!” Hoàng Minh Trường bước qua, ngữ điệu lười biếng nói.

Bánh bao nhỏ lập tức không vui mà liếc bố mình một cái.

Bĩu đôi môi nhỏ, cậu bé tủi thân, làm nũng cầu an ủi với Lam Ngọc Anh.

Lam Ngọc Anh cũng rất sốt ruột, kiểm tra thấy thật sự không có vết thương nào mới thở phào một hơi: “Cục cưng, sao con lại nằm bò bên ngoài cửa vậy, nguy hiểm lảm biết không, lỡ như mẹ mở cửa mạnh hơn chút nữa thì coi chừng hai cái răng cửa của con!”

Bánh bao nhỏ vừa nghe như vậy liền hoảng hốt lập tức dùng hai bàn tay nhỏ che miệng mình lại “Tại sao lại bò trên cửa?” Lam Ngọc Anh dịu dàng hỏi.

Bánh bao nhỏ chớp chớp mắt, mềm mại nói: “Thím Lý nhắc rất nhiều lần rằng ba mẹ đang ở trong phòng không cho bé cưng tới quấy rầy! Bé cưng chỉ muốn biết, ba mẹ ở trong làm gì thôi..”

Lam Ngọc Anh ngượng mặt, Hai người từ sáng tới giờ đều luôn ở trong phòng, thím Lý nhấn mạnh với bánh bao nhỏ như vậy, hoàn toàn là cho rằng hai người họ đang làm chuyện kia giữa ban ngày, không nên bị người khác quấy rầy!

Khụ, tuy vừa mới đầu, cô cũng từng hiếu lâm như vậy, nhưng đây tuyệt đối là oan uống, hai người họ chỉ ngủ một cách đơn thuần mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi