ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 877

Chỉ thấy sau khi nói xong anh liền lật người nằm trên, Lam Ngọc Anh hơi hoảng hốt một chút, sau đó liền lấy hai tay chống trên ngực anh: “Không cần đâu nhỉ! Hôm nay lúc em tỉnh lại thì cảm thấy eo mình sắp gãy rt Cô không phải cố ý nói quá, thật sự là gần chết màt Tối qua anh đã phát huy ra thể lực biến thái, giày vò cô tới khi trời sắp sáng, giờ chỉ mới cách có mấy tiếng đồng hồ thôi, cô thật sự chịu không nối nữa.

“Em cảm thấy có khả năng sao?” Hoàng Trường Minh nhả hơi thở trên mí mất cô, Lam Ngọc Anh bị ánh mắt của anh làm cho nóng rực, cảm thấy anh sẽ không dễ dàng tha cho mình, cô chỉ đành trả giá: “Vậy thì chỉ làm một lần thôi nhat”

Nếu còn để anh giống như tối qua thì nói không chừng hai mắt cô đã lật trắng.

“Hai lần!” Hoàng Trường Minh chau mày.

“Em nói một lần… Lam Ngọc Anh cũng cau mày.

“Ba lần!” Hoàng Trường Minh lạnh lùng hừ một tiếng, Lam Ngọc Anh trừng to mắt, giận mà không dám nói, tửi thân đầu hàng; “„„Hai lần thì hai lần!”

Hoàng Trường Minh nắm lấy căm cô, cúi đầu hôn lên.

Gởi đồ của cô ra, nhìn thấy khóe mắt cô hồng hồng như một hồ nước mùa xuân, cả người mềm nhữn nắm đó, anh không nhịn được cong môi, cười dáng vẻ ngốc nghếch của cô.

Muốn làm mấy lần, chẳng phải đến cùng phải do anh quyết định hay sao?

May mà Hoàng Trường Minh còn thông cảm cho cô, không hề giày vò cô, khiến cô phải ngủ tới tận chiều tối hôm sau mới tỉnh, nhưng cũng lần này trời cũng đã chiều tà, khiến mỗi lần thím Lý nhìn cô đều mang theo nụ cười mập mờ.

Ăn xong cơm tối tối nay, trong nhà liền có một vị khách tới.

“Chú Lâm, chú đến rồi!”

Lam Ngọc Anh tự mình chạy ra mở cửa, cô kinh ngạc nhìn người đứng bên ngoài.

Lê Hoài Lâm rất vừa lòng với xưng hô sau khi đối lại của cô, ông vẫn mặc một bộ đồ ở nhà, trên người mang khí chất phóng khoáng lại ưu nhã, quay lưng lại với bóng đêm sâu thẳm, nhưng nụ cười lại rất có sức hút.

Lam Ngọc Anh vội vàng mời đối phương vào nhà, Lê Hoài Lâm vừa đi theo cô vào phòng khách vừa giải thích mục đích hôm nay mình tới đây: “Chú là đến để thăm Trường Minh”

Cô nghe được lời này không hiề cảm thấy bất ngờ, biết đối phương là vì quan tâm nên cô nhìn lên lầu trên một cái, nói: “Minh đang ở trong thư phòng, anh ấy có một cuộc họp video, hình như vừa mới bắt đầu, chắc là phải cần một ít thời gian nữa mới có thế kết thúc được…”

“Không sao, đừng quấy rầy nó, chú đợi một lát cũng được!” Lê Hoài Lâm không thèm để ý.

Sau khi ngồi xuống sô pha, Lam Ngọc Anh hỏi: “Chú Lâm, chú muốn uống gì am “Cứ lấy đại đi, chú thì sao cũng được!” Lê Hoài Lâm hơi cười Lam Ngọc Anh hơi rũ mắt, do dự một lát rồi nói: “Hay là…cháu pha cho chú một ly cả phê nhét”

“Được!” Lê Hoài Lâm cười gật đầu, thật ra trong lòng cũng rất muốn, Lam Ngọc Anh đứng dậy đi vào phòng bếp, hạt cà phê đã được nghiền sẵn rồi, pha chế cũng rất nhanh, cô bê một ly cà phê bốc hơi nóng nghỉ ngút quay lại phòng khách.

“Thật ra.

Bây giờ cô có hơi không biết phải đối diện với đối phương như thế nào, hoặc là nói, không biết nên dùng loại cảm xúc gì Lê Hoài Lâm nói tiếng cảm ơn, nhận lấy cà phê, lần này không uống mà là bê lại gần mũi ngửi, sau đó chầm chậm cười lên: “Khó trách lần trước cảm thấy mùi vị rất quen thuộc, đây là do mẹ cháu dạy cháu nhỉ?”

“Ừm…” Lam Ngọc Anh gật đầu.

Không cần hỏi cô cũng có thế thoáng đoán được, trước kia chắc chân mẹ cũng từng pha cho ông ấy.

“Giống hệt với cà phê cô ấy pha, mùi vị không thay đổi chút nào!” Sau khi uống một ngụm Lê Hoài Lâm mới yếu ớt cảm thán.

Lúc ngấng đầu lên, ánh mắt hai người vừa lúc chạm vào nhau.

Một người là từ trên mặt cô, cứ như tìm được bóng dáng người con gái năm xưa mà rơi vào hoảng hốt, còn một người là dùng một loại tâm trạng cực kỳ phức tạp mà nhìn đối phương, cảm xúc chìm nối, phòng khách đột nhiên trở nên yên tĩnh Cho đến khi một chất giọng trầm tĩnh vang lên: “Chú Lâm, chú đến rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi