ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 894

Nhưng tâm trạng của cô lại rất tốt, răng cần vào muỗng canh, hai mắt nhìn thẳng vào anh.

Hoàng Trường Minh sao lại không cảm nhận được ánh mắt của cô chứ, anh hừ lạnh một tiếng: “Còn nhìn nữa anh liền hôn eml”

Lam Ngọc Anh đỏ mặt rũ mắt xuống.

Đợi khi bát canh thứ hai cũng ăn được một nửa thì cửa lại vang lên tiếng gỡ.

Lam Ngọc Anh chau mày, trong lòng có hơi không vui, tưởng rắng lại là Lê Tuyết Trinh, ai ngờ sau khi cửa được đấy ra, người bước vào lại là người mà cô không bao giờ ngờ tới được, thậm chí còn cực kỳ khiếp sợ.

Một ông cụ mặc một bộ đồ ba tàu màu đen, hai bên tóc mai đã trẳng bạc, tuy rằng cầm một cây gậy chống, nhưng bước chân lại rất cứng cáp.

“Ông Lê?”

Đợi khi nhìn thấy người đến, Lam Ngọc Anh trừng lớn mắt.

Đợi sau khi nhìn thấy người đàn ông anh tuấn phía sau ông thì cô lại kinh ngạc thốt lên: “Anh Nam?”

Người đến chính là hai ông cháu nhà họ Lê ở Cà Mau, ông Lê đi đắng trước, cười cực kỳ sảng khoái: “Haha, cô nhóc, chúng ta lại gặp nhau rồi!”

“Sao ông lại.” Lam Ngọc Anh sững người Ông Lê chống gậy đi đến trước giường bệnh, cháu trai Lê Văn Nam đi theo đãng sau giải thích: “Tôi và ông ngoại vừa bay từ Cà Mau tới, ông ngoại vốn định tìm cô bảo cô mời khách ăn bữa cơm, lại nghe nói cô phẫu thuật nhập viện rồi nên trực tiếp đến đây!”

Lam Ngọc Anh nhìn ra được hai người họ tràn đầy mệt mỏi, đồng thời lại rất kinh ngạc với năng lực của ông Lê.

Hoàng Trường Minh đã đứng dậy khỏi ghế bắt tay với hai ông cháu này, không giống nhau chính là lúc anh và Lê Văn Nam bắt tay thì thời gian nhìn nhau có dài hơn một chút, sâu trong đôi mắt của Lê Văn Nam có che giấu cả sự hâm mộ, Đối phương là trưởng bối, anh tôn kính mời: Ông Lê, mời ngồi!”

Ông Lê gật đầu với anh, đi đến ngồi lên sô pha bên cửa số Trong bệnh viện không có trà để pha, anh chỉ có thể đến máy lọc nước rót hai ly lọc.

Ông Lê cũng không ngại, sau khi bưng lên uống một ngụm liền nhìn về phía Hoàng Trường Minh đang ngồi bên cạnh: “Tổng giám đốc Minh, anh cũng rất có mắt chọn phụ nữ đấy! Con nhóc này đúng là rất không tệt”

“Cảm ơn ông Lêt” Môi Hoàng Trường Minh cong lên.

Tuy chủ yếu là khen Lam Ngọc Anh, nhưng trên mặt anh cũng không giấu được vẻ đắc ý, Ông Lê lại phất phất tay, đột nhiên nhướng mày nói một câu: “Không cần cảm ơn tôi! Tôi thật sự rất thích con bé này, thích đến mức, muốn nó làm cháu dâu của tôi luôn!”

“Phụt…”

Lam Ngọc Anh đang định uống hết miếng canh còn lại trong bát, nghe thấy câu này liền trực tiếp phun ra.

Nhận ra mình thất lẽ, cô vội vàng luống cuống tay chân lau lau, dở khóc dở cười nói: “Ông Lê, ông đừng đùa nữa!”

“Hahal” Ông Lê vỗ đùi cười to lên.

Lam Ngọc Anh chú ý tới sắc mặt Hoàng Trường Minh đã đen thui rồi Cô đặt bát canh qua một bên, chủ động hòa hoãn không khí: “Ông Lê, hai người muốn ở lại đây mấy ngày?”

“Cái này cũng không nói chắc được! Ngoại trừ hợp tác với Hoàng Oanh ra thì còn sẽ sống ở đây thêm một đoạn thời gian!”

“À, vậy.”

Ông Lê cầm cây gậy bên cạnh lên, đứng dậy nói: “Hôm nay đã không còn sớm nữa, vừa xuống máy bay cũng muốn tìm khách sạn nghỉ ngơi cho tốt, con nhóc, cháu ngoan ngoan ở lại bệnh viện dưỡng bệnh cho tốt trước đi, ngày khác có thời gian ông sẽ đến thăm cháu!”

“Ông Lê, anh Nam, hai người đi thong thả!” Cô vội vàng nói Hai ông cháu này đến cũng vội mà đi cũng vội, Lam Ngọc Anh vừa làm phẫu thuật xong không thể xuống giường, là Hoàng Trường Minh đi tiễn hai người họ.

Buối tối, sau khi bác sĩ kiểm tra phòng xong thì chỉ để lại một ngọn đèn trên đầu giường Lam Ngọc Anh cảm thấy hai người bọn họ dường như rất có duyên với bệnh viện, lần trước người anh tràn đầy vết thương năm trong bệnh viện, cô ở bên cạnh chăm sóc, bây giờ lại đổi ngược lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi