ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 909

Cửa phòng đóng lại, Lê Hoài Lâm đỡ cánh tay ngồi dậy. Lam Ngọc Anh bước tới giúp ông ấy dựng lên cái gối: “Thật ra cũng không có chuyện gì cả. Tôi chỉ muốn gặp chú để chào một tiếng rồi xuất viện, thủ tục ra viện cũng vừa hoàn thành xong”

“Đó là một điều tốt. Quay lại và dưỡng thương cho tốt!” Lê Hoài Lâm gật đầu liên tục.

Lam Ngọc Anh cần môi nói: “Nếu có thời gian, tôi sẽ quay lại..

“Được!” Lê Hoài Lâm cười đáp ứng, sau đó nhìn Hoàng Trường Minh nghiêm túc dặn dò: “Trường Minh, giữ gìn sức khỏe nhé”

“Chú Lê, đừng lo lắng!” Hoàng Trường Minh cong môi Hai người họ đến chào hỏi và cũng không có định ở lại lâu, nói vài câu liền chuẩn bị rời đi. Lê Hoài Lâm nhìn cô đây mong đợi, ông ấy nói với vẻ mặt phức tạp và rối rằm: “Ngọc Anh…chú…chú có thể?”

“Không sao đâu!

Ông ấy thực sự muốn hỏi cô xem có thể gọi ông ấy là bố không? Hôm đó sau khi Lê Hoài Lâm nghe cô gọi người khác là bố trước giường bệnh. Ông cảm thấy rất khó chịu nhưng đành ngậm đẳng nuốt cay, cảm thấy mình đã không làm tròn trách nhiệm của một người cha hơn 20 năm và hiện tại ông không đủ tư cách để yêu cầu như vậy.

Lam Ngọc Anh dừng lại hồi lâu rồi do dự vài giây, xoay người buông hai bàn tay đang nâm chặt của mình ra rồi nói: “Ba, ba giữ gìn sức khỏe!”

Trong cơ thế bọn họ vẫn chảy chung một dòng máu, sự thận trọng chờ đợi trong mắt vừa rồi của ông ấy khiến người ta khó có thể phớt lờ, không khó để nhìn ra điều ông ấy muốn nói, và cô vẫn làm cho ông ấy vừa lòng. Từ ngày cô quyết định phẫu thuật cho ông ấy thì trong lòng cô đã thừa nhận Lê Hoài Lâm tồi Lê Hoài Lâm sững sờ, thật lâu sau mới nhận ra được, ông ấy gật đầu lia lịa, thậm chí vui mừng kêu lên: “Được rồi, được rồi. Tốt quát”

‘Sau khi ra khỏi phòng, Nguyễn Hồng Mai ngồi trên chiếc ghế bên cạnh cô, cái gọi là tìm bác sĩ để chỉ định xét nghiệm chỉ là một cái cớ.

Lam Ngọc Anh mặc kệ bà ta. Coi như không nhìn thấy gì, nhưng sau đó cô quay sang đưa mất nhìn bà ta rồi hỏi: “Bà Mai, bà biết lâu rồi?”

“Cái gì?” Nguyễn Hồng Mai đang chuẩn bị vào phòng liền quay lại cau mày hỏi Lam Ngọc Anh vừa nhìn đổi phương đứng lên khỏi ghế một cách vô cùng kiêu ngạo, cô giữ tâm trạng bình tĩnh, nhìn châm chăm đối phương rồi nói đây ẩn ý: “Di biết ý tôi là gì mà!”

Nguyễn Hồng Mai bị ánh mắt sắc bén của cô nhìn chấm chấm mất tự nhiên, thậm chí có chút cần rứt lương tâm, dù sao cô cũng là con của Lê Hoài Lâm. Sắc mặt bà ta nhanh chóng bình thường trở lại, cười đau lòng nói: “Tôi không biết ý cô muốn nói là gì. Xin lỗi, tôi không thể ở đây lâu, tôi phải trở về chăm sóc chồng!” Nói xong Nguyễn Hồng Mai quay người đi vào tiểu khu.

Lam Ngọc Anh nhìn cánh cửa phòng đóng lại trước mặt. Cô từ từ thu lại ánh mắt, Ngoài việc không thoải mái thì cô chỉ muốn kiểm tra xem Nguyễn Hồng Mai sẽ phản ứng như thế nào.

‘Tuy rằng trong lòng cảm thấy có điều kỳ quái khó hiểu, kỳ thật cho dù đối phương thật sự biết mà không nói cho Lê Hoài Lâm thì cô cũng không thể không nghĩ thêm.

Màn đêm buông xuống, ánh trăng dần lên cao. Lam Ngọc Anh đang ngồi bó gối trong phòng khách xem TV rồi khẽ ngáp một cái, sau lưng cô vang lên tiếng bước chân của thím Lý: “Cô Ngọc Anh, chồng cô vẫn chưa về à?”

“Văn chưa ạ” Cô lắc đầu.

Mấy ngày nay anh vẫn luôn ở cùng cô trong bệnh viện, mặc dù Phan Duy gửi rất nhiều tài liệu tới cho anh xem xét nhưng có rất nhiều công việc chính thức tích tụ lại, buổi tối anh thường không về ăn cơm mà tiếp tục làm thêm giờ ở công ty.

Nhìn về phía phòng bếp, Lam Ngọc Anh không khỏi khuyên nhủ: “Thím Lý, hâm nóng lại đồ ăn đi, chắc là đã nguội rồi!”

Thím Lý lại nói với cô: “Cô Ngọc Anh, cô nên nghỉ ngơi sớm đi! Chồng cô đã đặc biệt dặn dò rằng cô vừa mới xuất viện và cơ thể vẫn đang trong quá trình hồi phục. Cô cần chú ý hơn đói”

“Vâng!” Lam Ngọc Anh đáp lại với một nụ cười.

Cô cũng biết sau khi từ bệnh viện trở về vào buổi sáng hôm đó, Hoàng.

Trường Minh đã yêu cầu thím Lý chăm sóc cô thật tốt, còn đặc biệt nhắc đi nhắc lại trước khi ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi